Thần Tiêu Khống U Minh, U Minh Chưởng Long Hoàng!
Hắn không tiến mà còn lùi về phía sau, trong vùng Tử Phủ của biển Tinh Nguyên xuất hiện một cái xoáy, Ma Đỉnh đến từ Cổ lão hồng hoang từ từ trồi lên.
"Tự tìm đường chết!"
Anh mắt Hoang Huyền Dịch loe len vẻ mung ro, mot vang Thai Dương bật ra khỏi Lôi Đình Thâm Uyên.
Bùm!
Nhưng vầng Thái Dương vừa mọc lên đã bị kiếm của Lâm Nhất chém ra làm đôi, kiếm quang chém xuống, Hoàng Huyền Dịch liều mạng lùi lại phía sau nhưng vẫn phải hộc ra một ngụm máu tươi, dư chấn của kiếm quang còn chém nứt Thánh Giáp của gã một kẽ hở.
"Lồng giam Thâm Uyên!"
Hoàng Huyền Dịch gầm lên, xoáy Lôi Đình sau lưng gã biến thành những cột
trụ.
Chúng đan xen chẳng chịt nhau trong hư không, chỉ một chốc đã hình thành một cái lồng giam, nhốt Lâm Nhất vào trong đó.
"Chết!"
Hoàng Huyền Dịch giống như phát điên vậy, hai tay đánh ra liên hồi ấn ký, liên tục bổ sung vào lồng giam.
Chín ngôi sao lóe sáng, Long Hoàng Diệt Thế!
Giờ đây Lâm Nhất cũng không giấu chiêu nữa, hắn dùng Thần Tiêu Kiếm Quyết điều khiển Long Đỉnh, một tiếng quát, tu vi đạt đến cực hạn.
Xoẹt xoẹt xọet!
Kiếm Táng Hoa vung lên liên hồi.
Ngay sau đó, lồng giam lập tức bị san phẳng như chặt trúc, khiến người ta cảm thấy nó y hệt miếng đậu hũ, hoàn toàn không giống võ kỹ cấp Quy Linh.
"Rốt cuộc là ngươi còn bao nhiêu trò nữa?"
Hoàng Huyền Dịch thật sự sắp điên rồi, bình thường hắn cũng chẳng cần dùng tới những lá bài tẩy này, dùng đại một chiêu cũng đã có thể vô địch trong số những người cùng chung cảnh giới rồi.
Thế nhưng hôm nay, sự tồn tại của Lâm Nhất lại liên tục phá vỡ lý trí của gã, gây ra một cú sốc khó mà tưởng tượng nổi trong tận thâm tâm của gã.
Vút!
Hai người lại chiến đấu kịch liệt thêm một lần nữa, giao thủ mấy trăm chiêu trong hư không rồi rơi xuống mái của một lầu các.
Sau mười chiêu, thánh kiếm trong tay Hoàng Huyền Dịch bị Táng Hoa hất bay.
Cái này vẫn chưa là gì!
Lâm Nhất đâm liên tiếp ba kiếm, mỗi kiếm đều chém vào cùng một vị trí, bộ giáp trên người Hoàng Huyền Dịch bị chém vỡ tan.
"Ngươi thua rồi.'
Lâm Nhất thu kiếm vào vỏ, một tay đặt lên trán gã, không đợi Hoang Huyền Dịch mở miệng đã ấn xuống.
Phịch!
Trước ánh mắt của mọi người, Hoàng Huyền Dịch bị Lâm Nhất đè quỳ xuống
đất.
Giờ đây, toàn bộ Thiên Trì Sơn Trang đều im lặng như tờ, các yêu nghiệt Thần Đan đều cảm thấy da đầu mình tê dại, vô cùng kinh hãi nhìn cham cham Lâm Nhất trên lầu các.
"Đứng đầu bảng Thần Đan cũng chỉ có thể thôi. Với chút trình độ này mà còn dám quét sạch Hoang Cổ, về nhà tu luyện thêm vài năm đi!"
Lâm Nhất nhìn đối phương, thản nhiên nói một câu rồi xoay người rời đi.
Khuôn mặt Hoàng Huyền Dịch lúc xanh lúc đỏ, không thể chấp nhận được sự thật, gã còn cảm nhận được một nỗi nhục nhã vô cùng sâu đậm.
Gã hoàn toàn chưa kịp phản ứng, ta thua rồi sao?
Không, ta chưa thua!
"Lâm Nhất, ngươi đứng lại cho ta!"
Hoang Huyền Dịch bay lên trời, Nhat Nguyệt sau lưng ga lại hội tụ thêm lần nữa, Minh Quang Diệt Thần Trận lờ mờ hiện ra, gã giơ tay vung về sau lưng Lâm Nhất.
"Đánh lén ư?"
Đệ tử các tông môn Hoang Cổ Vực biến sắc, không ai ngờ rằng loại người như Hoàng Huyền Dịch lại ra tay đánh lén.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!