Huyền diệu khó giải thích, cánh cửa dẫn đến mọi điều huyền diệu!
Kiếm Quyết chữ Huyền vừa tung ra, một chiêu vốn có thể giết chết Thần Đan của Hoàng Huyền Dịch lập tức bị Lâm Nhất vung kiếm đẩy lùi.
Hoàng Huyền Dịch chửi thề, nhưng cũng không còn nghĩ ra được chuyện gì khác.
Có thể người khác không biết rõ uy lực của Nhật Nguyệt Thần Đài, nhưng gã chính người là hiểu rõ nó nhất.
Với thực lực này của gã, nếu bị đánh trúng trực diện thì cũng phải bị trọng thương, sau đó cũng chỉ có thể để mặc người ta chà đạp.
Soạt soạt soạt!
Hai tay gã liên tục kết ấn, mười ngón tay đan xen thay đổi liên tục, nhanh đến mức không ai nhìn rõ được.
Bùm!
Nhưng cuối cùng vẫn là chậm một bước, gã lập tức bị hất bay ra ngoài, đồng thời cũng là lúc ấn ký kia cũng được kết ấn thành công.
"Nhật Nguyệt Vô Quang!"
Ngay khi Nhật Nguyệt Thần Đài sắp sửa đụng vào gã thêm lần nữa, Hoàng Huyền Dịch hét lớn một tiếng, hai tay vung mạnh ra.
Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc khi gã sắp ngã tới nơi, Nhật Nguyệt Thần Đài lập tức tan rã rồi hóa thành một vầng Tử Nguyệt và một vầng Hạo Nhật, không ngừng xoay tròn vờn xung quanh gã.
Phụt!
Khuôn mặt Hoàng Huyền Dịch trắng bệch, bất chợt phun ra một ngụm máu tươi, biến ảo vừa rồi khiến cho tốc độ vận chuyển Tinh Nguyên vượt quá giới hạn thân thể gã có thể chịu được.
Dù có là gã cũng chẳng thể gánh nổi uy lực của Nhật Nguyệt Thần Đài.
"Chết!"
Hoàng Huyền Dịch nâng cánh tay lên, chỉ trong nháy mắt, Nhật Nguyệt dung hợp, lại một lần nữa ngưng tụ thành chữ "Minh".
Nhung lại khac voi lan truoc ở chỗ chu "Minh" bung len huyet quang, ngưng tu lại gấp nhiều lần.
Chữ "Minh" đỏ như máu lơ lửng giữa không trung, nhanh chóng ép xuống Lâm Nhất đang lơ lửng trên không.
Lại là Minh Quang Diệt Thần Trận!
Lâm Nhất ngng đầu nhìn lên, rất nhanh đã có quyết định, chữ "Minh" lần này không giống kỳ trước.
Nếu dùng móng vuốt Thương Long, e rằng không thể phá vỡ được nó.
Tất cả đệ tử các tông môn có mặt nơi đây đều nín thở, tỏ ra cực kỳ căng thẳng. Nhìn thế cục trước mắt này, bất cứ lúc nào cũng có thể phân ra thắng bại, ai thắng ai thua đều thật khó nói.
Đây là một cục diện chẳng ai ngờ tới!
Hoàng Huyền Dịch là hạng người như thế nào?
Đứng đầu bảng Thần Đan Tôn Giả, có thể quét sạch tất cả tồn tại yêu nghiệt Thần Đan, bất khả chiến bại với những người cùng thế hệ.
Vậy mà giờ đây gã lại đang ở trong trận chiến bất phân thắng bại với Lâm Nhất, thậm chí nếu xét về cục diện mà nói thì Lâm Nhất còn đang chiếm được chút ưu thế.
"Ha ha ha, đệ tử Dao Quang, ngươi còn thủ đoạn gì thì cứ việc lấy ra dùng đi, móng vuốt Thương Long của ngươi đi đâu rồi!"
Hai mắt Hoàng Huyền Dịch lóe lên huyền quang, giờ phút này đây khuôn mặt tuấn tú của gã lại trở nên dữ tợn.
Ngay khi mọi người đều cho rằng Lâm Nhất sẽ thi triển móng vuốt Thương Long rồi lại đâm xuyên ảo ảnh chữ "Minh" thêm một lần nữa, thì Lâm Nhất đang đứng lơ lửng trong hư không đột ngột thu kiếm về, dựng thẳng trước ngực, hai ngón tay trái khép lại đè lên kiếm Táng Hoa.
Sau đó nhắm mắt lại, Thần Tiêu Kiếm Quyết trong cơ thể từ từ vận chuyển.
Rắc rắc rắc!
Dưới sự vận chuyển điên cuồng của Thần Tiêu Kiếm Quyết, đóa hoa U Minh trong vùng Tử Phủ của hắn phát sáng rực rỡ, một làn sương mù màu đen tản ra khỏi người hắn.
Lâm Nhất cầm chắc Táng Hoa đứng sừng sững bất động, mặc cho chữ "Minh" đỏ như máu kia đang dần rơi xuống.
"Sao thế kia? Hắn không dùng bí thuật của mình mà lại dùng Thần Tiêu Kiếm Quyết kìa!'
"Hơi lạ nha, hẳn là Thần Tiêu Kiếm Quyết không được xếp hạng cao ở Kiếm Tông cho lắm, hơn nữa nó cực kỳ khó luyện thành, e là với cảnh giới Thần Đan của hắn thì ngay cả một chút thành tựu cũng chẳng thể luyện được."
"Lạ thật, thật khó mà giải thích."
Tiếng nghị luận bốn phía vang lên, từng ánh mắt dồn về phía Lâm Nhất, mặt người nào người nấy cũng càng căng thẳng hơn.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!