"Diệp Tử Lăng không dám lên, ngươi đến làm bia đỡ đạn sao?"
Thấy người bước ra là Kim Huyền Dực, trong mắt Lưu Huc của Huyền Thiên Tông thoáng hiện vẻ thất vọng, khẽ cười nhạo.
“Nghĩ nhiều quá rồi!”
Trong mắt Kim Huyền Dực lóe lên tia giận dữ, đối phương đúng là kiêu ngạo, còn chưa bắt đầu giao chiến đã ngông cuồng như thế.
"Không tin sao?"
Vẻ mặt Lưu Húc cao ngạo, trầm giọng nói: "Còn tưởng vẫn là thời đại Kiếm Tông xưng bá Hoang Cổ năm xưa sao? Thời đại đã thay đổi rồi, công pháp võ học của Huyền Thiên Tông ta, dưới sự cải tiến của Thánh Tôn, đã vượt xa Kiếm Tông các ngươi, đối phó với ngươi, ta chẳng cần dùng đến kiếm !! "
Sắc mặt Kim Huyền Dực cứng đờ, đây đã không còn là xem thường nữa, mà đã là khinh miệt.
Trong lầu các bốn phía, sắc mặt của đệ tử những tông phái khác đều thay đổi, cả trường lập tức yên tĩnh.
Luu Huc noi khong sai, nam xua Huyền Thiên Tông chỉ là một tông môn hạng xoàng, thậm chí còn chẳng bằng Huyền Cốc và Thánh Âm Các.
Nhưng từ khi Thiên Huyền Tử quật khởi, ông ta không ngừng bổ khuyết Huyền Thiên Bảo Giám, Huyền Thiên Tông sớm đã khác xưa.
Hệ thống võ học truyền thừa trở nên hoàn chỉnh hơn nhiều, sau đó vươn lên, đuổi kịp Kiếm Tông. Việc Kiếm Tông suy tàn, không chỉ vì Dao Quang đã già, mà Thiên Huyền Tử quả thật là bậc kỳ tài trời sinh.
Nhưng lời y nói vẫn có chút ngông cuồng, không rút kiếm ra mà có thể đánh bại Kim Huyền Dực?
Trong Kiếm Tông, Kim Huyền Dực không phải hạng vô danh, mọi người đều nín thở tập trung, hứng thú cũng được nâng lên không ít.
“Ngông cuồng!"
Kim Huyền Dực khinh bỉ, Kim Tiêu Kiếm Quyết vận chuyển, kiếm thế sắc bén vô song lặng lẽ bộc phát. Gã đã sớm đã tu luyện Kim Tiêu Kiếm Quyết đến mức cực kỳ thâm sâu, nếu không bị cảnh giới hạn chế, còn có thể tiến thêm bước nữa.
Chỉ nhìn thoáng qua, thanh kiếm trong tay gã ánh lên sắc vàng, tựa như thần kiếm đã trải qua lễ tẩy rửa của mặt trời mà trở nên chói lọi.
Lưu Húc chỉ cười mà không nói, lỗ chân lông toàn thân bỗng tỏa ra ánh trăng, ánh trăng rực rỡ bùng phát ra kiếm uy vô cùng khủng khiếp, cơ thể y giống như vầng trăng sáng trong, lấp lánh như lưu ly, kiếm quang vô cùng trong trẻo.
Sau đó năm ngón tay nắm chặt, tung quyền, ầm!
Tiếng nổ kinh thiên như thánh âm vang dội bên tai mọi người, kiếm thế của Kim Huyền Dực còn chưa kịp tới gần, đã bị quyền mang nghiền nát, không khí gợn sóng rồi dần biến mất như sóng nước.
Quyền kiếm hợp nhất?
Lâm Nhất nhìn thấy cảnh này, lông mày khẽ nhướng, trong mắt lóe lên vẻ khác lạ.
Đây là lần đầu hắn thấy có người cũng có thể quyền kiếm hợp nhất, mà còn dung hợp hoàn mỹ đến thế.
Nguyệt Luân Thiên?
Người này cho hắn cảm giác, khá giống Kim Tuyệt sau khi thi triển Nguyệt Luân Thiên.
Không đúng, đây là Nguyệt Luân quyền pháp, hoặc là Nguyệt Luân kiếm pháp?
Trong lòng Lâm Nhất chợt trầm xuống, tên Thiên Huyền Tử này quả thật quá đáng sợ, thế mà có thể sửa toàn bộ Huyền Thiên Bảo Giám, mười tầng Thiên Bảo vốn sánh ngang cấp Long Linh biến thành kiếm pháp hoặc chưởng pháp tương ứng.
“Không ổn."
Mộc Tuyết Cầm nhìn thấy cảnh này, trong lòng cũng nặng nề, không xong rồi.
Thứ mà Lưu Húc tu luyện hẳn cũng là Huyền Thiên Bảo Giám, mà quyền pháp này chắc chỉ vừa mới được cải tiến không lâu, là công lao của Thiên Huyền Tử sao?
“Hề hề, đỡ thêm một quyền của ta nữa đi!"
Lưu Húc gầm lên, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, trên người y phát ra ánh trăng như cột nước rồi xông thẳng lên trời.
Ánh trăng xoay chuyển, sáng lóa chói mắt.
Nhưng bầu trời quỷ dị u ám, Lưu Húc gào thét xông lên, quyền mang bộc phát, ánh trăng trên người bắn tung tóe, quyền này đánh vào mũi kiếm của Kim Huyền Dực.
Keng!
Trên chiến đài, lập tức vang lên tiếng va chạm kim loại, trong lòng Kim Huyền Dực chấn động, thanh kiếm trong tay suýt nữa bị đánh bay ra ngoài.
Chuyện này sao có thể?
Trong Kiếm Tông, Kim Tiêu Kiếm Quyết vốn nổi danh là sắc bén, vậy mà đối phương chỉ dùng quyền mang của thân thể, chạm vào mũi kiếm gã.
“Đến nữa đi!"
Lưu Húc cười lớn, ánh trăng trên người cuồn cuộn tụ thành từng tấm bia đá như ngọc, xoay vong quanh than the y, khien y trong vo cung than thanh.
Keng keng keng!
Thánh kiếm trong tay Kim Huyền Dực liên tục chạm vào những bia đá đó, tia lửa tóe ra, mà bước chân gã thì liên tục lùi về sau.
Âm ầm ầm!
Cùng lúc ấy, Lưu Húc từng bước ép sát, ánh trăng kinh khủng liên tục áp chế kiếm thế của đối phương.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!