Lâm Nhất chớp mắt nhìn nàng ta. Đôi mắt hắn đen láy và sâu thẩm. Chẳng những không bị mù, mà đôi mắt còn đẹp hơn trước rất nhiều.
Giống như có một vị thần ngự trị trong đó, thánh quang tỏa ra rực rỡ. Nếu nhìn thêm vài giây nữa, người ta sẽ có cảm giác như mình đang chìm xuống một vực thẳm.
Điều kỳ lạ nhất là khi kết hợp với long uy trên người Lâm Nhất, trông càng giống như một đôi mắt thần.
"Ngươi là phượng hoàng đó, đừng có suốt ngày khóc lóc".
Lâm Nhất gãi mũi và mỉm cười nhẹ nhàng.
'Hừ, ta không có khóc, chỉ là gió quá lớn, cát bay vào mắt ta thôi!", Tiểu Băng Phượng mặt đỏ bừng nói.
Phì!
Lâm Nhất không nhịn được cười nói: "Được rồi, được rồi, gió lớn quá, cát bay vào mắt, ha ha ha!"
Nhưng cuối cùng, hắn vẫn không nhịn được mà bật cười một cách không hề kiêng dè.
"Cấm ngươi cười, ngươi còn cười nữa ta sẽ giận đấy".
Tiểu Băng Phượng nghiêm túc nói.
"Ha ha ha, được rồi, đừng giận nữa. Ta sẽ ôm ngươi".
Lâm Nhất hơi nheo mắt, một tay bế nàng ta lên, sau đó đi thẳng về phía tấm bia đá.
Tiểu Băng Phượng giãy dụa một hồi nhưng không thoát ra được, cuối cùng đành ngồi lên vai Lâm Nhất, hai tay nhỏ ôm chặt lấy cổ hắn để khỏi ngã.
Lâm Nhất đứng trước bia đá, nhìn bức tranh chưa hoàn chỉnh của Long quyền chí tôn trên bia đá.
Vừa rồi thật sự rất nguy hiểm, mắt hắn suýt nữa thì cháy đen, nhưng đúng lúc mấu chốt, thánh văn nguyên bản khắc trên thần cốt Thanh Long đã cứu mạng hắn
Một lượng lớn sinh cơ trào ra, cứu lấy đôi mắt đang trên bờ vực mù lòa.
Sự hồi hộp và đáng sợ của sự kiện này có thể so sánh với mười trận chiến lớn
"Giờ thì ta đa hiểu tại sao luyện tập Long quyền chí tôn lại cần phải luyện hóa Nhật Nguyệt Chi Linh rồi", Lâm Nhất nhìn chằm chằm vào tấm bia đá và tự lẩm bẩm.
"Tại sao?" Tiểu Băng Phượng hỏi một cách khó hiểu.
"Long uy".
Lâm Nhất giải thích: "Bất kể là loại uy áp gì, từ người tu luyện hay từ yêu thú, cuối cùng đều phải truyền qua đôi mắt của ta. Ta có long cốt, nhưng đôi mắt của ta rốt cuộc vẫn là của phàm nhân. Cho nên, dù Thương Long Thánh Thể có mạnh đến đâu, long uy cũng không thể thực sự thay đổi".
Ánh mắt Tiểu Băng Phượng sáng lên. Đây quả thực là sự thật, sao trước đây nàng ta lại không nghĩ đến nhỉ?
Trước kia dù long uy có chân thực đến đâu, thì tất cả đều là long uy giả tạo. Cho dù có được thần cốt Thanh Long cũng không thể nào đạt được tinh hoa đích thực của nó.
Nhưng bây giờ thì khác rồi!
Nhật Nguyệt Chi Linh được tưới đẫm bởi long huyết, trú ngụ sâu trong đôi mắt hắn. Kết hợp với thần cốt Thanh Long tương đương với việc sở hữu đôi mắt của một vị thần long.
Cho dù la Nhat Dieu Chi Linh ở mắt trai hay Nguyệt Diệu Chi Linh ở mắt phải thì hiện tại chúng cũng chỉ có thể được gọi là hạt giống.
Nếu sau này luyện tập, dù không có thần cốt Thanh Long, han vẫn có thể triển khai được long uy đích thực của thần long.
Hiện tại, có thể thử chút xem sao.
"Tên não bé, nhìn ta này!"
Lâm Nhất âm thầm kích hoạt thần cốt Thanh Long, từng đạo long văn tím vàng tràn vào mắt, rồi hắn quay lại mỉm cười với Ma Văn Hổ ở phía xa.
"Hả?"
Ma Văn Hổ có chút hoang mang, nhưng vẫn không tự chủ được ngẩng đầu lên, ngay lúc ánh mắt nó chạm phải ánh mắt Lâm Nhất.
Vù vù!
Toàn bộ lông trên cơ thể nó nổ tung và nó cảm thấy một áp lực không thể tưởng tượng nổi, như thể nó đang nhìn vào mắt của một con thần long.
Trong mắt Lâm Nhất, nó nhìn thấy bầu trời đầy sao vô tận, nó nhìn thấy mặt trời sáng chói, và cả mặt trăng sáng như lửa.
Mặt trời và mặt trăng cùng tỏa sáng, thần long tại thế!
Bùm!
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!