Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Độc Tôn Truyền Kỳ ( Kiếm Thần Yêu Nghiệt) - Lâm Nhất

Ma Văn Hổ ban đầu còn có vài toan tính trong đầu, muốn xem thử có thể tìm được cơ hội trốn thoát hay không.

Nhưng sau khi bị Tieu Tac Miêu cuoi lên, nó lập tức bị chế ngự. No cảm nhận được một luồng áp lực từ sâu trong huyết mạch của Tiểu Tặc Miêu.

Nó ngay lập tức nhận ra rằng huyết mạch của con mèo đen này cao quý và cổ xưa hơn nhiều so với huyết mạch yêu thú Vương Giả của nó.

Lâm Nhất đi theo từ xa, xuyên qua nhiều nơi ẩn núp, vòng qua mấy con sông, đến một khu rừng rậm rạp đầy cỏ dại và sương mù độc.

Nơi này thực sự hẻo lánh, còn bị bao phủ trong sương mù độc và hầu như không có dấu hiệu của sự sống.

Đây là một nơi hoang vắng và nguy hiểm đến nỗi người bình thường dù có đi qua nhiều lần cũng chẳng buồn rẽ vào khám phá.

"Tôn Giả đại nhân, chính là ở đây".

Lâm Nhất chưa đến, Ma Văn Hổ cũng không dám vào trước, quay đầu lại nói với Lâm Nhất phía sau.

"Có gì ở trong đó vậy?"

"Bẩm Tôn Giả đại nhân, đây là nơi Tiểu Vương ta ẩn tu. Chỗ sương độc và cỏ dại này đều là được cố tình bố trí", Ma Văn Hổ nói giọng có vẻ hơi đắc ý.

Nghe có vẻ không giống như đang nói dối, nhưng cách nó tự gọi mình là "Tiểu Vương Tiểu Vương" khiến người ta cảm thấy kỳ lạ.

"Vào đi".

"Tuân lệnh Tôn Giả đại nhân".

Ma Văn Hổ đứng dậy, vẫy đuôi và bước về phía trước.

Tự nhiên nó đổi thái độ ngoan ngoãn đến vậy phải mất một thời gian mới quen được, Lâm Nhất lẩm bẩm một mình, tay tự véo cằm.

Suy cho cùng cũng là yêu thú Vương Giả mà lại dễ bảo vậy sao.

Nếu Ma Văn Hổ biết Lâm Nhất đang nghĩ gì, chắc chắn nó sẽ khóc ngay tại chỗ. Nó cũng không muốn bản thân nhu nhược dễ bảo như vậy.

Nhưng nó không thể nào nổi điên lên được. Nó đường đường là một con thú đỉnh chóp, huyết mạch tốt, lại có kỳ ngộ. Tu vi của nó cao hơn Lâm Nhất một cảnh giới, lại còn có thánh đao. Nhưng mà, trước mặt Lâm Nhất, tất cả thủ đoạn của nó đều vô dụng.

Cảnh hoa hải xep chồng và bầu trời sup đổ khiến nó sợ đến nỗi suýt thì hồn bay phách lạc.

Con mèo đen cưỡi trên lưng nó không biết từ đâu tới, nhưng sau khi bị ngồi lên, Ma Văn Hổ không hiểu sao lại run lên vì sợ hãi một cách không thể lý giải, vậy nên nó căn bản không dám nổi nóng.

Sau khi Lâm Nhất đi qua đám cỏ dại và sương độc, hắn phát hiện ra bên trong còn có một thế giới khác, bên trong thực sự có một linh trì (hồ linh khí) kích cỡ trung bình.

Có một thác nước đổ xuống linh trì và một tấm bia đá cổ bị vỡ nằm ở khoảng trống bên cạnh hồ nước.

Tấm bia đá rất lớn, dù đã bị vỡ vẫn cao hơn hai mét, trên đó khắc rất nhiều hình thù và họa tiết. Có họa tiết về kinh lạc, đồ hình kiếm pháp, còn có cả dị bảo trong thần thoại, tất cả đều là võ học Yêu tộc khiến người đời phải kinh ngạc.

Lâm Nhất nhìn từ dưới lên trên, phát hiện ngay cả hoa văn ở phía dưới cũng là võ học cấp Thánh Linh.

Trong đó có đao pháp Sơn Hà của Ma Văn Hổ. Lâm Nhất quan sát một lát, phát hiện loại đao pháp này vô cùng tinh xảo, hoàn toàn phù hợp với huyết thống của hổ thú.

"Ngươi lấy tấm bia đá này ở đâu?"

Lâm Nhất nhìn nó rồi hỏi.

"Bẩm Tôn Gia đại nhân, ta tìm thấy tấm bia đá này ở rìa cấm khu. Hai trăm năm trước, một số Thánh giả Yêu tộc đã liên thủ đột nhập vào cấm khu này. Một trận chiến kinh hoàng đã diễn ra bên trong đó, rất nhiều vật thể bay ra ngoài. Tấm bia đá này bay ra từ sâu trong cấm khu".

"Trên dãy núi Khô Tịch có rất nhiều cấm khu. Ngươi đang nói đến cấm khu nào?”

"Đối với yêu thú mà nói, chỉ có một cấm khu thực sự trên dãy núi Khô Tịch, đó chính là thượng nguồn của sông Thiên Thủy, đỉnh Vạn Ma!"

Đỉnh Vạn Ma?

Ánh mắt Lâm Nhất thoáng qua vẻ kỳ lạ. Đây là một khu cấm địa vô cùng cổ xưa, nghe nói đã không còn tồn tại từ thời xa xưa.

"Đại Đế, đã từng nghe nói đến cấm khu này chưa?"

"Không, ta không có nhiều ký ức về thời xưa. Hơn nữa, ta là Đồ Thiên Đại Đế. Danh tiếng của ta lan truyền khắp tứ hải bát hoang, ba mươi sáu tầng trời, bảy mươi hai ngọn núi. Tiểu Côn Luân nhỏ bé này chẳng đáng nhắc đến".

Lâm Nhất im lặng, cũng lười nói chuyện với Đại Đế. Nha đầu này vẫn chứng nào tật nấy.

Không khoe khoang là không chịu được.

Lâm Nhất nhìn Ma Văn Hổ hỏi: "Những vị thánh nhân kia thế nào rồi?"

"Bọn họ đều chết hết rồi ... Chính mắt ta chứng kiến. Thậm chí có một vị thánh nhân đã bước ra khỏi cấm khu, nhưng cuối cùng lại biến thành một vũng máu. Không ai biết chuyện gì đã xảy ra bên trong. Ta lúc đó run rẩy vì sợ hãi. Khi tấm bia đá bay đến chân, ta liền chộp lấy nó và bỏ chạy".

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!