Khi chu Huyền xuat hiện, tựa như co tam khiên hiện lên trên kiếm Táng Hoa, đao quang kèm theo mười tám trọng đại thế của Ma Văn Hổ chém vào chữ Huyền, trên mặt đất xẻ ra khe rãnh kinh khủng dài mấy nghìn trượng.
Thế nhưng bước chân của Lâm Nhất không hề lay động, chặn đứng toàn bộ sức mạnh này.
Khoảnh khắc tiếp theo, cổ tay Lâm Nhất mạnh mẽ rung lên, thân kiếm huyền quang bùng phát, chữ Huyền phóng ra kiếm quang chói mắt vô cùng.
Luồng sức mạnh bắn ngược ra, thân thể to lớn của Ma Văn Hổ bị đánh bay ra ngoài, sau khi ngã xuống đất trên người xuất hiện mười tám vết kiếm, máu không ngừng phun ra.
“Thì ra là vậy."
Ánh mắt Lâm Nhất lóe sáng, chiêu kiếm chữ Huyền này, ý nghĩa thực sự chính là phản đòn.
Chỉ cần không phá vỡ chữ Huyền này, bất kỳ sức mạnh nào cũng sẽ bị phản đòn gap bội, từ đo có the đanh cho đoi thủ trọng thuơng, đay moi la Thần U Thông Huyền chân chính.
Phụt!
Ma Văn Hổ sau khi vùng vẫy đứng dậy, tiếp tục phun ra ngụm máu, nhìn Lâm Nhất vô cùng kinh ngạc: "Sao có thể ... Sơn Hà đao pháp của bổn vương, cũng không thể làm ngươi bị thương."
Âm ầm!
Đồng thời, ba con yêu thú phía sau cũng lần lượt chết, ngã xuống như núi lớn phát ra tiếng nổ vang dội.
Tiểu Tặc Miêu một địch ba, toàn thắng đối thủ, mà cũng không lộ ra dáng vẻ quá mức khó nhọc.
"Có thể ép ta dùng ra kiếm thứ ba, với tư cách yêu thú, ngươi hẳn là vô cùng kiêu ngạo rồi."
Vẻ mặt Lâm Nhất bình tĩnh, thản nhiên nói.
Phần lớn yêu thú không hiểu võ học, khi giao thủ với võ giả đều sẽ chịu thiệt.
Thực lực của Ma Văn Hổ đã tính là vô cùng khỏe, trên bảng Thần Đan trừ khi là những yêu nghiệt chín sao thuộc 100 người đứng đầu, trong cảnh giới Thần Đan không ai có thể áp chế nó.
Đáng tiếc người nó gặp phải là Lâm Nhất.
"Không phục sao? Đây chính là truyền thừa Nam Đế để lại, có thể đỡ ba kiếm, ngươi thật sự rất mạnh rồi ... "
Lâm Nhất lắc đầu khe than, con Ma Văn Hổ này không biết được sự cường đại của Nam Đế, còn tưởng rằng mình đang khinh miệt nó.
"Tiểu tử Kiếm Tông, bổn vương muốn đi, ngươi giữ không nổi ta đâu!"
Ma Văn Hổ khinh thường, xoay người chạy như điên, không có ý định đánh tiếp.
Trong mắt Lâm Nhất lóe lên vẻ lạnh lùng, lần này hắn không còn thời gian để chơi đùa với nó, nếu lần này còn để nó dễ dàng chạy thoát ... Thì cũng thật quá có lỗi với khoảng thời gian khổ tu này rồi.
Táng Hoa trở về vỏ, bị Lâm Nhất cắm xuống bên cạnh, sau đó hắn nhìn về phương hướng Ma Văn Hổ bỏ chạy, quần áo không gió mà tự động bay.
Rắc rắc rắc!
Theo sự thúc giục của Thần Tiêu Kiếm Quyết, hai mươi bốn cánh hoa U Minh khổng lồ hoa xuất hiện sau lưng Lâm Nhất, xoay tròn như bánh răng.
Khi hoa U Minh vừa khéo xoay trọn một vòng, Lâm Nhất búng tay bắn ra kiếm quang.
Kiếm quang như cầu vồng, trong nháy mắt đã đuổi kịp Ma Văn Hổ, buộc đối phương không thể không giơ đao lên phòng ngự.
Bàn tay phải búng kiếm quang của Lâm Nhất thu về, đợi đến khi hoa U Minh xoay trọn một vòng, tay phải tiếp tục đẩy về phía trước, trong nháy mắt bắn ra đạo kiếm quang.
Bùm bùm bùm!
Kiếm quang giống như súng liên thanh, từ đầu ngón tay Lâm Nhất liên tiếp bắn ra, sau mười tám tiếng nổ lớn, Ma Văn Hổ cầm thánh đao bị chấn động đến mức quỳ rạp xuống đất, hoàn toàn không thể động đậy.
Dùng Thần Tiêu Kiếm Quyết để thúc giục Đạn Chỉ Thần Kiếm này, kiếm quang không chỉ có thể làm Ma Văn Hổ bị thương, mà còn có thể ăn mòn yêu sát và huyết khí trên người đối phương.
Nó không ngừng thở hổn hển, toàn thân suy yếu, thân hình co rút nhỏ đi hẳn.
Mười ngón tay nối với tim, thần kiếm có linh!
Lâm Nhất mạnh mẽ dang rộng hai tay, thân thể lơ lửng giữa không trung, hoa U Minh phía sau tỏa rộng, mỗi cánh hoa U Minh đều vỡ ra thành biển hoa. Hai mươi bốn tầng biển hoa chồng chất lên nhau, khiến kiếm thế của Lâm Nhất đạt đến đỉnh cao chưa từng có.
Mây tầng ngàn dặm xung quanh phủ xuống như mặt hồ, kiếm ý dường như bị cưỡng ép kéo xuống từ bầu trời.
Chỉ cần hắn đẩy hai tay về phía trước, kiếm quang đầy trời do hai mươi bốn tầng biển hoa diễn hóa, như ngân hà dội xuống, tràn ngập ập về phía Ma Văn Hổ.
"Tôn giả tha mạng!"
Ma Văn Hổ lập tức bị dọa đến ngây dại, ném thánh đao sang bên cạnh, quỳ xuống đất không ngừng dập đầu.
Vút!
Lâm Nhất đưa tay trái ra hiệu, từ xa hút lấy Táng Hoa đang cắm trên mặt đất, trong hư không lóe lên mấy cái, xuất hiện trước mặt Ma Văn Hổ.
"Có thể nói cho ta biết võ học yêu tộc của ngươi ở đâu ra được không?"
Lâm Nhất lơ lửng giữa không trung, phía sau từng tầng biển hoa cuồn cuộn không ngừng, tựa như vị vương giả giáng thế.
“Tôn giả đi theo ta, tiểu vương lập tức dẫn đường."
Ma Văn Hổ bị thu phục đến mức ngoan ngoãn phục tùng, không dám trái lệnh, lập tức hóa thành nguyên hình đi về phía trước.
Vút!
Bóng đen lóe qua, Tiểu Tặc Miêu cưỡi lên người Ma Văn Hổ, trông oai phong lẫm liệt, ngoảnh đầu còn cười toe toét với Lâm Nhất.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!