"Đây mới là kiếm khách sao?"
Ánh mắt Lâm Nhất lóe sáng, trong lòng lẩm bẩm, mơ hồ cảm giác đạo hạnh kiếm đạo của mình tăng tiến không ít.
Trước đó khi thấy Mộc Huyền Không với sát ý xông ra khỏi Kiếm Tông, trong lòng hắn chồng chứa uất ức, thêm vào việc sư tôn phân thân giáng lâm, đủ loại bất lực suýt nữa khiến hắn sụp đổ.
Cho dù sau khi tâm sự cùng sư thúc Trần Quang, vẫn khó lòng giải tỏa.
Đến khi gặp Mộc Huyền Không mới trở nên sáng tỏ, cho đến nay thực lực tăng mạnh, chỉ cảm thấy vô cùng sảng khoái!
Đây mới là kiếm khách!
Cầu chính là một hơi khí, một hơi không thuận, thì mọi việc đều không thuận, uất ức thành bệnh.
Bây giờ nghĩ kỹ, trước đó lúc không thuận lợi, mạo muội kích hoạt Thiên Khung Kiếm Ý, thật sự là hành động chẳng khác nào đi tìm đường chết.
Sư tôn và chưởng môn quan sát mình ba ngày, cũng là lo sợ mình xảy ra chuyện nhỉ?
Ta là trời, kiếm là khung, người kiếm hợp nhất.
Hai mắt Lâm Nhất hơi đanh lại, trong mờ mịt dường như hiểu một chút thế nào gọi là người kiếm hợp nhất.
Đương nhiên sáu chữ phía trước, vẫn mù mịt không hiểu chút nào.
"Thế nào là kiếm khách? Chỉ cần khí thường tồn tại là được."
Khóe miệng Lâm Nhất nhếch lên nụ cười, sắc mặt tâm trạng vô cùng thoải mái.
Thời gian tiếp theo, Lâm Nhất ở trên hồ Quan Tiên chuyên tâm bế quan, ban ngày tu luyện Tiêu Dao Cửu Kiếm, ban đêm thì luyện hóa thúc giục móng vuốt Thương Long, không ngừng khai thác tiềm năng của thần cốt Thanh Long.
Neu con ranh rỗi, han dung hoa U Minh tu luyen Đạn Chỉ Thần Kiếm, chỉ ngón tay, vô biên kiếm ảnh, che trời lấp đất.
Quan trọng nhất là Đạn Chỉ Thần Kiếm có thể liên hệ với kiếm U Minh, dùng bí thuật này để tế xuất Thần Kiếm U Minh, đúng là hoàn mỹ!
Nếu mệt thì thổi khúc tiêu.
Nói là bế quan khổ tu, nhưng ngày tháng vô cùng tiêu dao, hoàn toàn không cảm thấy khổ cực chút nào.
Ba mươi ngày sau.
Thiên địa huyền hoang, phong hỏa lôi băng, Tiêu Dao Cửu Kiếm, Lâm Nhất cuối cùng cũng luyện xong toàn bộ bốn kiếm đầu tiên.
Thiên tự Kiếm Pháp, ba mươi kiếm ba mươi sáu tầng trời, tầng tầng thiên uy, quân lâm tứ hải.
Địa Tự Kiếm Phap, bảy muơi hai kiếm trọng lực chồng chat, tang tang tích lũy, đạt đến bảy mươi hai lần thì đủ khiến người ta sa vào bùn lầy, không thể động đậy, thậm chí kẻ địch càng nhiều thì càng dễ phát huy.
Huyền tự Kiếm Quyết, tổng cộng mười tám nét, mỗi nét mỗi bút, đều là thần du thông huyền, biến hóa khó lường, mười tám đạo kiếm ảnh mười tám loại thân pháp, mỗi kiếm đều có thể khiến người biến mất giữa trời đất, thần quỷ khó dò, khó lòng phòng bị.
Hoang tự Kiếm Quyết, tổng cộng chín nét, hoang vu khô tịch, diệt tận vạn vật, mỗi kiếm chính là dị tượng hủy diệt sức sống. Hoặc là mưa lửa giáng xuống, hoặc là đại địa nứt nẻ, hoặc là núi lửa phun trào, đến cuối cùng thương hải tang điền, vạn vật thành không.
Bốn kiếm này Lâm Nhất đều đã luyện thành, mỗi kiếm đều đạt đến cảnh giới Nhập Vi, tùy ý thi triển, hiểu đến mức huyền diệu.
Còn về bốn kiếm phía sau, ngược lại thì đơn giản hơn.
Mỗi kiếm chính là ý cảnh thuần túy, phong, hỏa, lôi, băng, mỗi kiếm đều là sát chiêu vô cùng thuần túy, dung hợp bốn loại thuộc tính võ đạo vào bốn chữ cổ, mỗi chữ đều có uy lực khủng bố vượt xa sức tưởng tượng của người thường.
Ý tưởng thì rất đơn giản, nhưng khi tu luyện thì khó khăn hơn rất nhiều.
Không chỉ cần tu vi hùng hậu chống đỡ, còn cần có sự lĩnh ngộ cực cao đối với ý chí võ đạo.
Nếu không thì cho dù có kiếm đạo sâu đến đâu, cũng không thể viết ra bốn chữ phong, hỏa, lôi, băng, càng thuần túy thì càng mạnh mẽ.
"Thiên địa huyền hoang, phong hỏa lôi băng ... Bốn chữ này vừa khéo giống với tên tám đại cổ vực, không biết có phải là trùng hợp hay không."
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!