Thanh Hỏa Thánh Quân kêu lên sợ hãi và định ra tay giúp đỡ thì một con mèo rừng nãy giờ vẫn lặng lẽ không phát ra tiếng động đột nhiên nhảy lên đầu ông ta.
Bùm!
Trong nháy mắt, Thanh Hỏa Thánh Quân cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, như thể đang ở luyện ngục. Tuy là một con mèo trắng, nhưng nó lại tỏa ra luồng khí lạnh lẽo và ma khí thâm sâu vô tận.
Con mèo lười biếng ngáp một cái, cổ nó hạ xuống, tựa vào đầu Thanh Hỏa Thánh Quân. Hai chân Thanh Hỏa Thánh Quân đột nhiên run rẩy không ngừng.
"Hiểu lam, hiểu lầm, tat cả đều là hiểu lầm".
Thanh Hỏa Thánh Quân run rẩy nói: "Thiên Huyền Tử, thả Tử Lôi đi ... chỉ là một sai lầm ngoài ý muốn".
Thiên Huyền Tử vẫn đứng yên bất động, mái tóc vàng óng rẽ ngôi xõa trên vai, nụ cười trên khuôn mặt gần như hoàn hảo của ông ta vẫn đặc biệt đáng sợ.
'Thánh Tôn, chúng tôi biết sai rồi! Vừa rồi chỉ là hiểu lầm thôi. Chúng tôi không hề có ý định đưa ngài đi gặp lão tổ", Thanh Hỏa Thánh Quân vội vàng chữa lời.
Bùm!
Thiên Huyền Tử vung tay ném Tử Lôi Thánh Quân ra ngoài, sau đó dang tay ra, ôm con mèo rừng đang nhảy vào trong lòng.
"Đi thôi, đi thôi".
Thanh Hỏa Thánh Quân cảm thấy da đầu tê dại, vô cùng sợ hãi, bèn đỡ Tử Lôi Thánh Quân đứng dậy, chuẩn bị rời đi.
"Không tiễn".
Thiên Huyền Tử nhìn con mèo trắng trong lòng, bình tĩnh nói: "Còn nữa ... ta chỉ nuôi mèo, không nuôi chó. Nhưng ta giỏi đánh chó".
Hiển nhiên, Thiên Huyền Tử đã nghe được lời Tử Lôi Thánh Quân nói lúc trước, những lời này là cố ý nhắm vào ông ta.
Sắc mặt Tử Lôi Thánh Quân tối sầm lại, cảm thấy vô cùng nhục nhã. Đi được một đoạn dài, ông ta mới khẽ mắng: "Tên đàn bà kia, sớm muộn gì ta cũng giết hắn".
Bùm!
Thôi xong rồi.
Ngay khi ông ta nói xong, Thanh Hỏa Thánh Quân cảm thấy bầu trời như tối sầm lại, chắc hẳn họ sắp gặp xui xẻo.
Chân ông ta run lẩy bẩy và không thể đi được nữa.
Tử Lôi Thánh Quân đứng bên cạnh cũng vô cùng kinh hãi, cảm giác như có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào lưng mình, như có một cái gai đâm vào lưng, khiến ông ta nhất thời không thể nhúc nhích.
Con mèo trong lòng Thiên Huyền Tử nhảy ra, Thiên Huyền Tử chậm rãi đi phía sau.
Một thánh uy khủng bố đến mức không thể tưởng tượng nổi bùng phát từ trên người Thiên Huyền Tử, và hai người đàn ông còn lại vô cùng kinh hãi khi phát hiện ra rằng tất cả các quy tắc Thánh đạo trong cơ thể họ lúc này đều bị giam cầm.
Xoet!
Thiên Huyền Tử đột nhiên tiến lên một bước, khi xuất hiện trước mặt Thanh Hỏa Thánh Quân, trong tay ông ta đã có thêm một cái đầu.
Đó chính là đầu của Tử Lôi Thánh Quân, người có đôi mắt vẫn mở trừng trừng ngay cả sau khi chết!
Thanh Hỏa Thánh Quân sợ đến mức kêu lên một tiếng, sắc mặt tái nhợt. Ông ta biết Thiên Huyền Tử rất lợi hại.
Nhưng ông ta chưa bao giờ có khái niệm cụ thể về điều đó. Hơn nữa, đối phương quả thực rất đẹp, và vẻ đẹp đó dễ khiến người ta bỏ qua thực lực.
Nhưng bọn họ quên mất Thiên Huyền Tử là người có thể địch lại Dao Quang!
Thánh Tôn Huyền Thiên, vô địch Hoang Cổ!
Tám chữ này không phải lời nói suông. Nếu không có sự tự tin nhất định, ai dám tự xưng như vậy?
"Nhận lấy".
Thiên Huyền Tử ném cái đầu về phía Thanh Hỏa Thánh Quân, ông ta bất giác đưa tay ra đón lấy cái đầu.
Thanh Hỏa Thánh Quân sợ đến mức run rẩy, theo bản năng muốn ném nó đi, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt tươi cười của Thiên Huyền Tử thì chiếc đầu đó như bị kẹp chặt trong tay ông ta. Ông ta không dám nhúc nhích, chỉ có toàn thân không thể tự chủ mà run nhong nhóc.
"Ta đột nhiên thay đổi ý định. Ta phải đi đến chiến giới Thần U một chuyến".
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!