Lâm Nhất ngơ ngác, nhìn về hướng Mộc Huyền Không đã biến mất từ lâu.
"Lâm sư huynh?"
“Lâm sư đệ?"
Hai tỷ muội Mộc Thanh Thanh nhìn nhau, sau đó đều vô cùng kinh ngạc.
Chưởng môn rời nui, nhưng cảm xúc của Lâm Nhất còn mạnh hơn tỷ muội các nàng, chuyện này thật sự hơi khó hiểu.
Chẳng lẽ thật sự có chuyện gì mà hai tỷ muội các nàng không biết sao?
Lâm Nhất bừng tỉnh, cố gắng nặn ra nụ cười nói: "Ta còn chút việc, xin cáo lui trước, có lẽ khoảng thời gian tiếp theo sẽ phải bế quan trong thời gian dài."
Cả hai người gật đầu, nhìn bóng lưng Lâm Nhất rời đi, vẻ mặt đều trầm tư.
“Tỷ tỷ, tỷ có cảm thấy lần này Lâm sư huynh trở về, thay đổi hơi lớn không .. Rất kỳ lạ, nhưng muội không nói rõ được. Phụ thân rời núi, hình như huynh ấy còn để tâm hơn cả chúng ta." Mộc Thanh Thanh vừa xoa cm vừa nói, trong đôi mắt đẹp tràn đầy nghi hoặc.
Mộc Tuyết Cầm trầm ngâm nói: "Bây giờ đệ ấy đã trở nên có chút thâm sâu khó lường rồi, ta cảm giác tu vi của đệ ấy ... Có lẽ không chỉ dừng ở Thiên Thần Đan tôn giả năm sao."
“Thật hay giả vậy? Lúc huynh ấy rời tông, ta còn nhớ rõ chỉ mới tu vi đỉnh phong hai sao, chưa đến bốn tháng mà đã thăng lên Thiên Thần Đan tôn giả năm sao, chuyện này đã rất kinh khủng rồi!" Mộc Thanh Thanh kinh ngạc nói.
Chẳng lẽ là ta nghĩ sai?
Mộc Tuyết Cầm hơi trầm tư, rồi nói: "Có lẽ là ta nghĩ sai rồi, tạm thời đừng để ý chuyện này, để ta đi hỏi thăm xem vì sao phụ thân rời núi!"
Dù là Mộc Tuyết Cầm hay Mộc Thanh Thanh, thần sắc đều kèm theo vẻ căng thẳng, so với điều đó thì sự thay đổi của Lâm Nhất chỉ có thể tạm thời buông xuống.
Thần Tiêu Phong.
Lâm Nhất quen thuộc đường lối, đi thng đến Võ Học Các, bước vào trong điện U Minh.
Trong đại điện khép kín, ông lão tóc xám cô độc ngồi đó, thần sắc già nua, gương mặt đầy nếp nhăn, trông có vẻ yếu ớt không còn sức lực.
"Bái kiến sư thúc!"
Lâm Nhất chắp tay, khom người hành lễ.
Người này là Trần Quang sư thúc, sư đệ của Dao Quang sư tôn, vẫn chẳng có chút thay đổi nào.
“Ô?”
Trần Quang nhìn Lâm Nhất, lúc đầu không mấy để ý, sau đó thoáng hiện vẻ kinh ngạc, cười nói: "Tiểu tử Mục Xuyên đó, đã dạy ngươi Huyền Quy Thuật rồi à?"
“Sư thúc cũng biết thuật hô hấp này sao?"
“Dù sao cũng có liên quan đến truyền thừa của Huyền Võ, Mục Xuyên từng thỉnh giáo ta, đáng tiếc là mai rùa kia ta cũng không thể nắm bắt hoàn toàn, luôn cảm thấy thiếu chút cơ duyên mới có thể bổ sung hoàn chỉnh." Trần Quang sư thúc vừa cười vừa giải thích.
Nói xong, ông lão nhìn Lâm Nhất nói: "Ngươi tìm sư thúc ta có việc gì?"
Lâm Nhất nói: "Ta đến để lấy phần công pháp tiếp theo của Thần Tiêu Kiếm Quyết.”
“Đã ngưng tụ U Minh Kiếm Chủng rồi sao?"
“Vâng ạ, mời sư thúc xem."
Lâm Nhất đưa hai tay ve thanh vong tròn trước ngực, khi hai nửa vòng tròn hoàn thành, mười hai cánh hoa U Minh hiện ra, lơ lửng giữa hai người.
Khi hai tay hắn hợp lại, ngay khoảnh khắc ấy, từ nhụy hoa hiện lên bóng kiếm, sau đó dần trở nên ngưng thực, nặng nề vững chắc.
“U Minh Thần Kiếm, không tệ, không tệ."
Trần Quang cười lớn, lần này là thật lòng mà cười, nếp nhăn nơi khóe mắt đều hiện rõ.
Trong lòng Lâm Nhất chợt run lên, so với sư tôn, Trần Quang sư thúc dường như đã già hơn rất nhiều. Sự so sánh ấy, trong khoảnh khắc khiến hắn nhớ tới sư tôn, rồi nghĩ đến Mộc Huyền Không đầy sát ý rời khỏi tông môn.
Ta nợ Kiếm Tông quá nhiều ân tình ... Rắc rắc!
Cảm xúc chấn động nhanh chóng truyền đến những cánh hoa U Minh phía trước, thân kiếm khẽ run rẩy, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể sụp đổ.
"Tiểu tử, ngươi đang nghĩ gì thế hả?"
Trần Quang trừng mắt nhìn Lâm Nhất, sau đó vung tay khẽ phẩy, toàn bộ cánh hoa lập tức bay ngược nhập vào cơ thể hắn.
"Xin lỗi xin lỗi."
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!