Khi Lâm Nhất tỉnh dậy lần nữa, hắn đã ở trong tòa điện đổ nát hoang vu.
Điện này rất cổ xưa, trống trải và cao vút, trên tường vẽ vài hoa văn của Long tộc, cùng với vài cuộn tranh tráng lệ lẫn hùng vĩ.
Dưới sự bào mòn của năm tháng, những hoa văn ấy đã trở nên mờ nhạt, chỉ có thể lờ mờ nhận ra vài nét đại khái.
Chỉ đơn thuần là tranh vẽ, không hề có Linh Văn đặc biệt hay bất kỳ ý chí võ đạo nào phụ gia bên trong.
Đau quá!
Lâm Nhất xoa đầu, nhắm mắt.
Khi mở mắt lần nữa, trong anh nhìn của han hiện lên tia mơ hồ, hắn nhìn Kiếm Táng Hoa bên cạnh mới hơi yên tâm.
Hắn nhớ đến tiếng cười quái dị trên cây Luyện Yêu, hình ảnh cuối cùng trong ký ức là gương mặt đáng sợ đang mỉm cười, sau đó ... Những chuyện khác thì không thể nào nhớ ra.
An Lưu Yên!
Lâm Nhất quay đầu nhìn, thấy An Lưu Yên đang nằm ngay bên cạnh, vẻ mặt căng thẳng, đôi mắt nhắm chặt, hô hấp đều đặn theo nhịp.
“Ha, Lâm huynh đệ, tỉnh rồi à?"
Bên ngoài phòng vang lên tiếng bước chân, giọng nói quen thuộc truyền đến.
Lâm Nhất ngẩng đầu nhìn, đúng là Tiêu Vân - người trước đó đã bị lạc, gã đang mỉm cười với vẻ nhẹ nhõm, trong ánh mắt nhìn Lâm Nhất kèm theo chút kỳ quái ... Mập mờ.
“Ha ha, không ngờ ngươi và An Tinh Sứ lại thân thiết nhanh vậy, dính sát đến thế, ta phải tốn không ít sức mới gỡ được tay nàng ta ra!"
Tiêu Vân nháy mắt cười nói.
Lâm Nhất hơi ngẩn ngơ, rồi lập tức hiểu ra.
Gương mặt cười cuối cùng khi đó, hẳn là của Tiêu Vân.
Tay An Lưu Yên nắm chặt như thế, có lẽ chỉ vì quá sợ hãi, khi ấy ngay cả Lâm Nhất cũng bị dọa sợ gần chết.
"Nơi này rốt cuộc là chỗ nào?"
Lâm Nhất hỏi.
Tiêu Vân trầm ngâm nói: "Chỗ này giống như là tòa cổ điện của Long tộc, nhưng cũng không đúng lắm, cụ thể thế nào thì ta vẫn chưa rõ."
Lâm Nhất nhìn gã, cảm giác đối phương dường như biết được điều gì.
"Còn cây Luyện Yêu thì sao? Đám ma linh cổ thi kia, sao sống lại hết ... Hơn nữa còn tiếng cười kia ... "
Lâm Nhất nhớ lại cảnh tượng ấy, vẫn không kìm được mà rùng mình.
Hắn không phải hạng người giết chóc bừa bãi, nhưng số vong hồn dưới lưỡi kiếm của hắn thì không biết đã nhiều đến bao nhiêu, tâm chí kiên định hơn xa người thường.
Nếu không, hắn cũng chẳng thể tu luyện kiếm ý đến cảnh giới cao như vậy.
Thế nhưng cảnh tượng vừa rồi, vẫn là thứ khủng bố mà cả đời hắn chưa từng thấy, chỉ cần nghĩ đến thôi đã khiến da đầu tê dại.
Phụt!
Tiêu Vân khẽ cười: “Không phải là ngươi bị ta dọa đến ngất đi đấy chứ? Ha ha ha!”
Gã cười to không dứt, khiến Lâm Nhất hơi ngẩn người.
Hồi lâu sau, nghe xong lời giải thích của gã, Lâm Nhất mới hơi hiểu ra.
Những ma linh cổ thi kia, thật ra không hề sống lại, chỉ là khi gió thổi qua sẽ làm rung động răng của bọn chúng.
Tiếng cười nữ nhân dọa cho Lâm Nhất cùng An Lưu Yên sợ hãi, cũng xuất phát từ đó, chứ không có chuyện gì quá đáng sợ.
Tuy nhiên, cây Luyện Yêu quả thực rất quái dị, những cổ thi kia ma khí chưa tan, âm thanh sẽ ẩn chứa ma âm mà người thường khó có thể chống đỡ.
Nếu bị xâm nhiễm trong thời gian dài, nỗi sợ hãi trong lòng sẽ bị phóng đại vô hạn, nhưng chỉ cần rời đi sớm thì sẽ không có vấn đề gì.
"Nhưng mà đám xác chết này không có gì đe dọa, cái đáng sợ thực sự ở nơi này là những cái khác ... ”
Tiêu Vân thu nụ cười, sắc mặt trở nên nghiêm trọng.
Thông qua lời giải thích của Tiêu Vân, Lâm Nhất mới hiểu ra, nơi này khi đến ban đêm thì bầu trời sẽ hoàn toàn tối đen.
Còn quần thể cung điện này, toàn bộ thánh quang của các cung điện cũng sẽ dần tối đi.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!