Nhưng gốc cây Luyện Yêu đó hoàn toàn không thể so với thứ trước mắt, hàng ngàn dị tộc thánh nhân bị treo như dưỡng chất trên cây thánh này.
Thì ra truyền thuyết đều là thật!
“Lâm Nhất, ngươi nhìn phía dưới." An Lưu Yên khẽ nói.
Không cần nàng ta nhắc, Lâm Nhất đã nhìn thấy.
Ngay bên dưới cây Luyện Yêu, có hai thi thể vừa mới chết, hắn còn từng chạm mặt bọn họ, chính là thuộc hạ của Tà Phong bên điện U Minh.
Hai cường giả Thiên Thần Đan tôn giả tám sao mạnh đến mức ngay cả Lâm Nhất cũng phải kiêng dè, vậy mà giờ đây chết mơ hồ như thế, khiến nỗi sợ hãi đối với cây Luyện Yêu càng tăng thêm mấy phần.
"Bọn họ chết ở đây, chứng tỏ Tà Phong và lão Khô Ưng cũng đã tiến vào."
Lâm Nhất khẽ nói.
"Vậy thì Tiêu Vân cũng ở đây!"
An Lưu Yên lập tức tiếp lời.
Ánh mắt Lâm Nhất lóe lên, hắn nhìn quần thể cung điện đang tỏa long uy và ngập trong thánh quang, tựa như đang suy tính điều gì đó.
Không biết vì sao, đến nơi này rồi, khát vọng đối với Long Cốt của hắn càng nhạt đi nhiều.
"Cót két! Cót két! Cót két!"
Bỗng nhiên, trong không gian u ám này, theo cơn gió mát thoảng qua vang lên từng tràng cười lanh lảnh, âm thanh ấy vang vọng trong gió lẫn bóng tối khiến người ta rợn tóc gáy.
Những thi the thanh nhân toc Ma Linh treo trên cay Luyện Yêu đều bắt đầu đong đưa theo gió, tiếng cười kia chính là phát ra từ miệng bọn chúng.
Khung cảnh này vô cùng quỷ dị, những xác khô kia như thể sống lại.
Tiếng cười vang lên từ miệng chúng, sắc nhọn lẫn thanh thúy, tựa như giọng phụ nữ bật lên tiếng cười dài giữa đêm tối, xen lẫn tiếng nức nở.
Tim Lâm Nhất và An Lưu Yên đồng loạt co rút, cảm giác như da đầu sắp nổ tung, hai người vô thức siết chặt tay nhau.
Cót két cót két, tiếng cười không ngừng vang vọng.
Những thi thể khô quắt treo trên cây, hốc mắt vẫn lóe ma quang, thân thể khô héo lay lắt trong gió, như đang nhìn chẳm chẳm Lâm Nhất cùng An Lưu Yên.
Tay chân cả hai run rẩy, gần như không điều khiển nổi, hoàn toàn bị cảnh tượng trước mắt dọa cho sững sờ.
Chỉ cảm thấy hơi thở dồn dập, ngực bị đè ép đến mức khó thở.
Trên trán, từng giọt mồ hôi rơi xuống, nỗi sợ hãi không sao diễn tả lan tràn khắp cõi lòng.
Trên đời này e rằng không còn gì đáng sợ hơn nữa!
Cả hai vốn đều là yêu nghiệt siêu phàm, tầm mắt hơn người, nhưng lúc này không thốt nổi lời nào.
Đồng thời, dường như không gian này ngày càng tối hơn, ánh thánh quang tỏa ra từ các tòa cung điện cũng dần lụi tắt, tựa như ánh nến bị gió thổi tàn lụi từng chút.
Cả thế giới như đang rơi vào vực sâu, nỗi sợ hãi khủng khiếp sắp ập đến.
Mà tiếng cười đáng sợ kia vẫn không dứt, tựa như ma âm len lỏi vào tâm trí hai người, quấn chặt lấy, không sao xua đi được.
Bốp!
Đúng lúc ấy, bàn tay đột ngột xuất hiện, đặt lên vai Lâm Nhất với An Lưu Yên.
Phịch!
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!