Là vì cung điện trắng như tuyết kia sao?
Lâm Nhất có chút trầm ngâm, không hiểu được.
Hai người tùy ý đi dạo trong khu vực này, An Lưu Yên bỗng cẩn thận đưa tay ra, nàng ta là tu sĩ thuộc tính băng.
Đối với những điểm sáng lơ lửng trong không khí, nàng ta có sự thân cận tự nhiên, giống như Thương Long Thánh Thiên Quyết của Lâm Nhất đối với Thánh Dịch Chân Long, thân thể tự nhiên sẽ khát khao nó.
Khi điểm sáng được An Lưu Yên hấp thu, nàng ta kinh ngạc mừng rỡ nói: "Cái này ... Lâm Nhất, Tiên Thiên Thánh Khí của ta tăng thêm mười đạo rồi ... "
Giọng nàng ta hơi run rẩy, trong sự mừng rỡ xen lẫn chút sợ hãi, chỉ trong chớp mắt mà tu vi đã tiến bộ đến mức này, khiến nàng ta cảm thấy vừa lo vừa không yên lòng.
Bởi vì trong hư không, những điểm sáng ấy nhiều đến mức đếm không xuể, làm người ta hoa mắt chóng mặt.
Tu sĩ là nghịch thiên mà đi, từng bước đều phải dựa vào bản thân.
Không có con đường tắt nào để đi, ngay cả số thánh quả mà Lâm Nhất thu hoạch trước đây cũng phải trả giá rất lớn mới có được.
Nếu không nhờ hắn có Thánh Thể Thương Long, đồng thời tu luyện kiếm pháp trọng lực, thì chỉ cần sơ suất nhỏ cũng sẽ mất mạng trước cây thánh.
Thế nhưng những điểm sáng trước mắt dễ dàng có được đến vậy, bất cứ ai cũng sẽ thấy rợn người.
"Đừng chạm vào vội."
Lâm Nhất cầm chặt Táng Hoa, thận trọng tiến bước trong khu vực này, đi về phía đỉnh quần thể cung điện.
“Kia là gì vậy?"
An Lưu Yên đưa tay chỉ, nhìn cây cổ thụ chống trời ở cách đó trăm trượng.
Đó là gốc cây thánh vô cùng to lớn, nhưng trơ trụi không có chiếc lá nào, tựa như ông lão gầy gò xương xẩu, tràn đầy vẻ khô tàn lẫn suy bại.
Điều khiến An Lưu Yên kinh ngạc thật sự là, trên những cành cây khô trụi ấy, cắm đầy vô số thi thể khô quắt.
Những thi thể đó có gương mặt hết sức quái dị, giữa ấn đường có khe máu, trong hốc mắt trũng sâu vẫn lượn lờ luồng khí âm minh tà ác. Cánh tay của chúng thon dài dị thường, có kẻ sau lưng còn mọc ra đôi cánh thịt trụi lông, bất kể nhìn thế nào cũng không giống chủng tộc của Côn Luân Giới.
Không phải yêu tộc, cũng chẳng phải nhân tộc, chỉ riêng việc chúng là xác chết thôi cũng đã khiến người ta sinh ra cảm giác bài xích mạnh mẽ.
Những thi thể này đã tồn tại không biết bao nhiêu vạn năm, sớm bị gió hong khô thành thịt khô, thế nhưng vẫn tỏa ra từng luồng uy áp tà ác, xương cốt không hề mục nát.
Khi còn sống, e rang tất cả đều là Thánh Giả!
"Đó là vực sâu dị tộc sao?"
Lâm Nhất khẽ thì thầm, chỉ cảm thấy gai ốc nổi khắp người, gốc cổ thụ mà treo đầy Thánh Giả.
"Đây là tộc Ma Linh! Ta từng thấy ghi chép trong cổ tịch, chúng từng gây ra nỗi kinh hoàng to lớn trong thời kỳ cuộc nổi loạn Hắc Ám, là ma quân từng thống trị đại địa, thậm chí còn nuôi nhốt cả thánh nhân nhân loại. Chuyện này ... sao có thể, trong cổ tịch rõ ràng ghi rằng tộc Ma Linh cực kỳ khủng bố, không thể đánh bại, vậy mà giờ đây lại bị treo hết ở đây ... Như lũ kiến hôi."
An Lưu Yên cứng họng, cảnh tượng trước mắt quá mức chấn động tam quan của nàng ta.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!