Danh tiếng của ngươi, ta đã nghe từ lâu rồi!
Hoàng Phủ Viêm nở nụ cười, ánh mắt quan sát Lâm Nhất, ánh nhìn cao ngạo, giữa đôi mày tỏa ra khí thế sắc nhọn, lộ rõ sự kiêu căng không kiêng nể gì.
Lâm Nhất chẳng thèm nhìn gã, ánh mắt đảo quanh, nhìn xuống ngực Trần Lăng, ngay lập tức cau mày.
"Bị thương rồi à?"
"Không, không sao đâu ... " Trần Lăng cười nhẹ, nhẹ nhàng nói.
Ánh mắt Lâm Nhất sắc bén như đuốc, chỉ nhìn đã thấy, tinh nguyên hộ thể của Trần Lăng đã bị đánh tan, xương sườn nếu chưa gãy thì cũng đã rạn nứt không ít.
Chưa nói đến thương thế nang nhẹ, nhung ra tay chắc chan là rat tan độc!
Lâm Nhất suy nghĩ rat nhanh, lap tức nho cau noi vừa rồi của Hoang Phủ Viêm, tiết kiệm mười vạn công đức, trong nháy mắt đã hiểu rõ mọi chuyện.
Ánh mắt hắn lóe lên, nhìn đối phương: "Vừa rồi ngươi định vào điện Thái Huyền à?"
"Coi như ngươi không ngốc."
Hoàng Phủ Viêm cười khẩy nói: "Đúng là ta định vào điện Thái Huyền tìm ngươi, nhưng cũng phải cảm ơn vị sư đệ của ngươi đã cản ta, nếu không ta đã phải tốn mười vạn công đức vô ích rồi. Thế nào, có hứng chơi với ta không? Đường đường là công tử Táng Hoa, chẳng lẽ thiếu chút khí phách này?"
Sắc mặt Lâm Nhất thoáng thay đổi, trong mắt đầu tiên lóe lên tia lạnh lẽo, nhưng rồi hắn nở nụ cười, nói: "Lâm mỗ ta xưa nay tính tình rất tốt, cái danh công tử Táng Hoa làm sao sánh bằng hạng 10 Bảng Địa, chẳng qua cũng chỉ là hư danh thôi, Trần Lăng, chúng ta đi".
“Muốn đi à? Xem ta như không tồn tại sao? Cản hắn cho ta!"
Sắc mặt Hoàng Phủ Viêm trong lập tức trầm xuống.
Gã đã tốn công chuẩn bị nhiều như vậy, giờ để đối phương bỏ đi tay không, sao có thể cam lòng.
Hôm nay mà không dạy cho tên này một bài học, khiến hắn chịu chút khổ sở, thì Hoàng Phủ Viêm gã không xứng với cái tên này!
Vút
Phía sau Hoàng Phủ Viêm, hai tên đệ tử Thanh Tiêu Phong lập tức bay lên trên, lao thẳng về phía Lâm Nhất.
Lâm Nhất khẽ ngẩng đầu nhìn, trong mắt lập tức hiện ra hàn ý vô cùng lạnh lẽo, chỉ nhìn cũng khiến người ta như rơi vào hầm băng.
Ở Tử Phủ, đóa hoa màu đen kỳ dị âm thầm nở rộ, Lâm Nhất tiện tay vung nhẹ.
Xoạt!
Hắc quang lan tỏa, tinh nguyên trên thân hai tên đệ tử Xích Tiêu Phong trong chớp mắt đã bị ăn mòn đến tan tác, thê thảm không chịu nổi.
Không đợi đối phương kịp phản ứng, Lâm Nhất đã vươn tay, nhanh như chớp chế trụ cổ tay cả hai.
Rắc!
Tiếng xương gãy vang lên, giữa những tiếng hét vô cùng thảm thiết, cánh tay hai người bị bẻ quặt ngược vô cùng tàn nhẫn, nhưng vẫn chưa dừng ở đấy!
Lâm Nhất vận chuyển Thần Tiêu Kiếm Quyết, chiêu thức tích tụ từ lâu rốt cuộc được tung ra, uy thế như lôi đình vạn quân giáng xuống.
Âm
Bàn tay của hắn như có từng đợt sóng lớn cuồn cuộn, đến khi vỗ xuống ngực đối phương thì tựa như ngàn lớp sóng ập đến cùng lúc. Hai tiếng nổ vang trời vang lên, hộ thể tinh nguyên trên người hai kẻ đó giống như giấy mỏng, lập tức bị đánh thủng hiện ra lỗ to thủng.
Phụt!
Máu bắn tung tóe, hai người đó cùng lúc phun ra ngụm máu, bị đánh bay ngược ra ngoài tại chỗ.
Xương suờn trước ngực gay rạn toàn bộ, sau khi nga xuống đất thì liên tục rên rỉ, sắc mặt đau đớn đến mức méo mó biến dạng.
Cảnh tượng kinh người như vậy khiến tất cả đều trợn mắt há mồm, đám đông trên quảng trường điện Thái Huyền lập tức sững sờ.
Quá tàn nhẫn rồi đấy!
Trong nội bộ Kiếm Tông, ai cũng nói rằng Hoàng Phủ Viêm vô cùng ngạo mạn và phô trương, chỉ cần bất hòa là ra tay ngay, mà ra tay thì tuyệt đối không nhẹ.
Thế nhưng so với Lâm Nhất, hình như vẫn còn kém chút.
Thủ đoạn của hắn thật khiến người ta lạnh sống lưng, chỉ ra tay nhẹ nhàng thôi đã khiến hai đệ tử Thiên Thần Đan hai sao nửa sống nửa chết.
Cảnh tượng kinh hoang như thế khiến quảng trường điện Thai Huyền trở nên lặng ngắt, im lặng đến mức không có chút tiếng động.
Quẹt quẹt quẹt!
Khoe miệng vai đệ tử Thanh Tiêu Phong đứng sau Hoàng Phủ Viêm khẽ giật, vô thức lùi về sau mấy bước.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!