Lâm Nhất hất tay, ném chàng trai áo đen đi.
Đối phương còn sót lại chút hơi tàn, cho dù Hạ Hầu Yên không rút kiếm ra thì gã cũng sắp chết rồi.
Chàng trai áo đen chết sẽ không còn giá trị gì, trước khi gã chết mà có thể khiến anh em Hoàng gia dừng tay, cũng xem như tận dụng được chút giá trị cuối cùng của phế vật.
Huống chi, cũ không đi thì mới không đến!
Khoảnh khắc Lâm Nhất ném đi chàng trai áo đen đi, ánh mắt hắn quét qua rồi lập tức dừng lại trên người Hạ Hầu Vân đang ở giữa không trung.
Hạ Hầu Vân rùng mình, lập tức hiểu rõ Lâm Nhất định làm gì, sợ đến bật khóc thành tiếng: "Ca, cứu đệ!"
"Muốn chết à?"
Hạ Hầu Yên chẳng buồn nghĩ ngợi nhiều, cả người y chợt bùng lên kiếm quang vàng rực chói mắt.
Một luồng kiếm ý không thể nhìn thẳng bùng nổ trên người y, thần ở tận trời, kiếm ta hóa thiên!
Cùng lúc đó, thánh quang thuộc về kiếm thể Tiên Thiên khiến da thịt y sáng lên như ngọc, lấp lánh phát sáng. Kiếm tâm Tiên Thiên thì như lò lửa thời hồng hoang, điên cuồng nhảy nhót.
Thình thịch! Thình thịch!
Mỗi lần trái tim y đập một nhịp, đất trời lại vang lên tiếng kiếm ngân tựa như sấm sét, từng tiếng từng tiếng nối tiếp nhau, vang vọng điên cuồng.
Trong mắt Lâm Nhất loe lên vẻ ngạc nhiên, như thể nhận thấy nhân vật có kiếm đạo hàng đầu vùng Hoang Cổ Vực này quả thật sự có chút bản lĩnh.
Tuy nhiên, cứ thế mà buông tha thì đúng là quá nhẹ nhàng với y rồi.
Thần Tiêu Kiếm Ý trên người Lâm Nhất cũng bùng nổ, hắn lắc người một cái, ngay khi kiếm quang của đối phương sắp đâm tới thì hắn giơ tay đập vào ngực Hạ Hầu Vân.
Hắn đánh Hạ Hau Van bay thang về phía Hạ Hầu Yên, vẻ mặt Hạ Hầu Yên lập tức thay đổi, vội vàng tra kiếm vào vỏ rồi đón lấy Hạ Hầu Vân giữa không trung.
“Phụt!"
Thế nhưng lực đánh của Lâm Nhất lại quá mạnh, sau khi tiếp đất, Hạ Hầu Yên phải lùi tù tì ba bước mới miễn cưỡng đứng vững.
"Vút!"
Lâm Nhất nhẹ nhàng giẫm chân trên không, vững vàng đáp xuống đất, hắn mặc một bộ áo xanh sạch sẽ không dính chút bụi trần, không có chút thương tích nào.
Nhưng nhìn lại bên kia, gần như toàn bộ người của hai đại thế gia Thánh Giả đều trọng thương.
Đến giờ vẫn còn nằm trên mặt đất, rên rỉ không ngừng, đau đớn sống không bằng chết. Bốn anh em Hoàng gia thì khỏi phải nói, sau khi Hoàng Nham Thành chụp được chàng trai áo đen xong, gương mặt gã chưa lúc nào không khó coi.
Xương cốt lão tứ nhà gã đã gãy gần hết.
Hơn nữa, hình như tinh thần gã còn có hơi hỗn loạn, nói năng lắp bắp không rõ, đã vậy còn trào bọt mép.
'Lâm Nhất, ngươi thật ác độc!"
Hạ Hầu Yên nhìn qua thương thế của Hạ Hầu Vân, hung hăng trừng mắt nhìn hắn, ánh mắt như muốn tóe lửa vì giận dữ.
Quá thảm!
Kể từ ngày Hạ Hầu Yên nổi danh cho đến nay, gã chưa từng phải lâm vào cảnh thảm hại như này bao giờ, Bạch Triển Ly giận đến mức không dám thở mạnh.
"So với ngươi, tính tình này của ta coi như đã rất tốt rồi."
Khuôn mặt Lâm Nhất vẫn lạnh lùng, thản nhiên nói.
Nếu không phải tại bí cảnh Hoang Sơn này cấm giết người, ngày hôm nay, hắn thật sự muốn đại khai sát giới, một kẻ cũng không tha.
Vào cái khoảnh khắc Diệp Tử Lăng rơi nước mắt, sát ý trong lòng hắn đã hoàn toàn bùng lên.
Khi Lâm Nhất nói những lời này, mọi người có mặt ở đấy đều cảm nhận được bầu không khí tại nơi đây đã trở nên vô cùng căng thẳng.
"Ha ha, náo nhiệt thật đấy, suýt nữa là đã vì vội vàng chạy đến mộ kiếm Hoang Sơn mà bỏ lo một vở kịch hay rồi!"
Ngay lúc ấy, một tiếng cười giòn giã vang lên, sau đó, một bóng người lập tức xuất hiện.
Diệp Tử Vân và Diệp Thanh dẫn theo những nhân tài kiệt xuất của Thánh Cổ Diệp gia, đồng loạt xuất hiện trước mắt mọi người.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!