Hạ Hầu Yên vẫn bình tĩnh nhưng trong lòng lại dấy lên gợn sóng.
Với yêu thú cấp Vương Giả, lão Tứ nhà họ Hoàng dường như chỉ có thể dẫn dắt chứ không thể khống chế hoàn toàn.
Nhưng với những con cấp thấp hơn, nhờ cây sáo kia, gã đã hoàn toàn khống chế được - từ tiếng rống liên tục kia, có thể suy đoán số lượng yêu thú gần như đã lên tới cả trăm con.
"Thế nào? Thủ đoạn của huynh đệ ta không tồi chứ?"
Hoàng Nham Thành nheo mắt nhìn Hạ Hầu Yên cười nói.
"Thánh âm nhập hồn, quả là không tầm thường."
Hạ Hầu Yên nhìn gã đàn ông mặc hắc bào đầy ẩn ý.
Hoàng Nham Thành kiêu ngạo nở nụ cười: "Chỉ là tiểu xảo thôi, so với Thần Tiêu Kiếm Ý của Hạ Hầu huynh thì chẳng đáng là gì".
Hạ Hầu Yên không bình luận gì.
"Nếu chúng ta hợp sức, bảo vật trong mộ kiếm Hoang Sơn này chắc chắn đã nắm trong lòng bàn tay!", Hoàng Nham Thành cười nói tiếp: "Còn đám người kia, nhiều nhất nửa canh giờ nữa, từng kẻ một sẽ phải quay về. Đến lúc đó sẽ giao cho Hạ Hầu huynh xử lý, coi như quà ra mắt của ta".
Hạ Hầu Yên không lên tiếng, biết đối phương vừa thể hiện thực lực vừa muốn răn đe.
Nhưng y - Hạ Hầu Yên đương nhiên không phải kẻ dễ bị bắt nạt.
Nếu trong mộ kiếm thật sự có bảo vật như lời nói, hợp tác một phen cũng không sao.
Còn bảo vật rơi vào tay ai thì lúc đó phải xem bản lĩnh từng người.
Hai bên ai cũng có tính toán riêng, nhưng bề ngoài vẫn tỏ ra khách sáo hòa thuận.
Ở phía xa, khi đang chạy về hướng Bắc, Diệp Tử Lăng đã bị hơn mười con yêu thú bao vây tấn công.
Không có ngoại lệ, tất cả đều là yêu thú cấp Bá Chủ đạt đến cảnh giới Đại Thần Đan. Một con hoặc ba bốn con thì vẫn còn đối phó được, tuy không thể tiêu diệt toàn bộ, nhưng ít nhất việc bảo toàn tính mạng cũng không thành vấn đề.
Thế nhưng khi số lượng lên tới mười con thì mọi chuyện trở nên cực kỳ khó giải quyết.
Chẳng bao lâu sau, Diệp Tử Lăng đã bị thương. yêu thú trong bí cảnh Hoang Sơn trong huyết mạch đều ẩn chứa kiếm ý, đòn tấn công vô cùng sắc bén, chỉ cần sơ suất là bị cắt trúng, mà vết thương còn rất khó lành.
Không chỉ nàng ấy, Triệu Nham, Phùng Chương và Lưu Thanh Nghiêm cũng đều bị yêu thú vây chặt.
Dù mọi người liều mạng chém giết né tránh thế nào, cuối cùng cũng không thể thoát khỏi vòng vây, ngược lại còn bị yêu thú ép lùi từng bước.
Cảnh tượng khiến người ta tuyệt vọng, yêu thú giống như không bao giờ giết hết được, từng con từng con đều phát điên, liều chết xông lên.
Sau nửa nén nhang, Diệp Tử Lăng quay lại trước tiên.
Tình trạng thảm hại vô cùng, những người quay lại ai nấy đều bị thương nặng, đặc biệt là Phùng Chương và Lưu Thanh Nghiêm, gần như bị trọng thương đến hấp hối.
Grao! Grao! Grao!
Sau khi ép họ quay trở lại, những con yêu thú kia chỉ đứng xa gào thét, không tiến đến tấn công nữa.
Gã thanh niên mặc hắc bào hạ chiếc sáo xương trong tay xuống, mỉm cười nhạt rồi lặng lẽ lùi lại.
"Huynh đệ nhà họ Hoàng quả nhiên danh bất hư truyền".
Hạ Hầu Yên liếc nhìn gã, nhẹ giọng nói.
"Hạ Hầu Yên, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?", Diệp Tử Lăng nghiến răng, sắc mặt tối sầm lại, hỏi.
Hạ Hầu Yên cười nhạt: "Ta muốn làm gì, chẳng lẽ ngươi còn không rõ? Nghe nói cong tử Tang Hoa coi trọng tình nghĩa nhat. Ta chỉ muon biet, giữa tình nghĩa và hạt Bồ Đề, trong lòng hắn cái nào nặng hơn một chút!"
"Ngươi thật vô liêm sỉ!"
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!