Sáng sớm, ánh nắng tràn ngập.
Trong thành Thanh Huyền, vô số bóng người đổ về phía sơn môn Kiếm Tông.
Tin tức Thánh Giả chọn đệ tử đã lan truyền xôn xao từ lâu, thậm chí còn có lời đồn rằng sẽ có những nhân tài kiệt xuất đến từ thế gia Thánh Cổ bên ngoài Hoang Cổ Vực cũng tham dự vòng tuyển chọn thứ ba này.
Căn cơ của thế gia Thánh Cổ rất thâm sâu, nếu nói về truyền thừa thì e rằng còn mạnh hơn một số tông môn siêu cấp.
Chỉ có Kiếm Tông được xem là thế lực kiếm đạo đứng đầu Hoang Cổ và là thánh địa tiếng tăm lừng lẫy một thời, mới có thể mời được các nhân tài kiệt xuất của dòng chính thế gia Thánh Cổ đến tham gia.
Nếu là các tông môn siêu cấp khác thì e rằng thật sự không có năng lực đó.
Tất nhiên, điều quan trọng nhất vẫn là việc Thánh Giả nhận đồ đệ!
Thật ra là, nếu có thể được một vị Thánh Giả nhận làm đệ tử quan môn, mà bản thân mình lại là một kiếm khách thì những nhân tài kiệt xuất của thế gia Thánh Cổ cũng không có lý do nào để từ chối cả.
Vì ngay cả trong thế gia Thánh Cổ, số lượng Thánh Giả cũng cực kỳ ít.
Huống chi, dù có là Thánh Giả cũng chưa chắc đã có thời gian để dạy dỗ hậu bối, cùng lắm cũng chỉ thỉnh thoảng chỉ điểm vài câu, khó lòng chạm đến mối quan hệ thầy trò được.
Hơn nữa, không phải Thánh Giả nào cũng là kiếm khách, dù có muốn chỉ điểm cũng không thể chỉ điểm được.
Mọi người càng nghĩ càng chắc chắn là thế, ai nấy cũng vô cùng phấn khởi, đều đang chờ đợi xem sẽ có những thế gia Thánh Giả nào đến.
Sau khi rời khỏi hành cung, nhóm của Lâm Nhất mất nửa canh giờ mới đến được chân núi Kiếm Tông.
Lúc đến nơi mới phát hiện nơi đây người đông như kiến, hoàn toàn không thể chen vào nổi.
Lưu Thanh Nghiêm le lưỡi kinh ngạc nói: "Vãi, có lố quá không đó? Vòng đầu của đại điển Khai Sơn cũng chẳng đông được thế này."
Công Tôn Viêm bình tĩnh nói: "Danh tiếng của thế gia Thánh Cổ không thể xem thường được, huống chi vòng này còn được xác định là để Thánh Giả tuyển chọn đệ tử nưa mà. Bình thường mọi người chưa từng thấy Thánh Nhân người ngợm thế nào, nay có Thánh Nhân xuất hiện thì phải đi coi cho biết chứ."
Những người đến góp vui đa phần là người trong thành Thanh Huyền, thành Thanh Huyền có mối quan hệ khá sâu với Kiếm Tông.
Kiếm Tông cũng không có ý ngăn cản những người này, chỉ đứng ở một bên duy trì trật tự, không cho phép ai nhân cơ hội gây rối.
Thật ra là những ngày bình thường, ngoại môn của Kiếm Tông cũng không cấm người ngoài vào tham quan, chỉ có nội môn được canh gác nghiêm ngặt, không cho phép người ngoài bước vào nửa bước.
"Đi theo ta."
Khi bọn họ còn đang đau đầu, không biết phải chen vào thế nào thì lão Liễu xuất hiện.
Ông ta dẫn bọn họ đi theo một lối đi khác, lối đi này yên tĩnh hơn rất nhiều, chỉ cho phép kiếm khách đã vượt qua hai vòng khảo hạch đi vào.
Kiếm Tông chia ra nội môn và ngoại môn, bảy ngọn núi của Kiếm Tông đều nằm trong phạm vi nội môn, mây mù bao phủ, khó mà nhìn rõ.
Ngoại môn thì tự do hơn nhiều, không có quá nhiều quy tắc nghiêm ngặt, nhiều người nhà và kẻ hầu của người trong nội môn đều sống ở đây.
Địa điểm khảo hạch vòng ba nam ở đỉnh ngọn núi cao nhất của ngoại môn.
Ngọn núi này cao lớn hùng vĩ, là một trong số ít cấm địa của ngoại môn, bình thường, ngay cả đệ tử của bảy ngọn núi nội môn cũng khó lòng đến gần được.
Nhóm Lâm Nhất cùng đi theo đường nhỏ dẫn thẳng lên đỉnh núi.
Trên đỉnh núi là một quảng trường vô cùng rộng lớn, trên quảng trường có rất nhiều kiến trúc cao lớn và lầu các sừng sững, ở trung tâm là một đạo đài rộng mênh mông.
Trên đạo đài có một vài cột đá cổ xưa đứng rải rác, dưới chân lát đầy đá xanh dày cộm.
Khi nhóm Lâm Nhất lên tới đỉnh núi, nơi này đã tụ tập được mấy ngàn người, tất cả đều là những nhân tài kiệt xuất đã vượt qua hai vòng khảo hạch trước đó.
Đối với Lâm Nhất mà nói, hai vòng khảo hạch kia gần như chẳng có gì khó, vậy mà đã loại gần 90% người tham gia.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!