Thiên Tam!
Mười tám kiếm chữ Thiên!
Kiếm của Lâm Nhất càng lúc càng nhanh, nhanh đến mức không ai có thể nhìn rõ, cả vùng trời đất như hóa thành bức họa thủy mac, Lâm Nhất chính là người cầm bút vẽ, viết nên ý niệm tiêu dao, nói hết sự ngông cuồng của thiên hạ.
Trong khoảnh khắc ấy, sáu vị thế tử được gọi là tuyệt đỉnh, trước mặt hắn hoàn toàn lu mờ.
'Rút lui! Chúng ta không phải đối thủ của hắn, kiếm pháp này quá quỷ dị!"
Thanh niên áo xám phun ra ngụm máu, thân thể gã đã bị kiếm quang cắt rách nhiều vết thương, máu chảy đầm đìa, sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ.
Năm người kia lộ vẻ khó xử, có thể chạy thoát sao?
Đã thử từ sớm rồi, căn bản là không thể thoát!
Kiếm của Lâm Nhất đã đạt đến cảnh giới xuất thần nhập hóa, có thể bay lên trời, lặn xuống đất, thần quỷ đều không thể lần ra tung tích, hoàn toàn không thể nắm bắt.
Hắn dường như không tồn tại trong thế giới này, mà như hiện diện ở khắp nơi, khiến người ta da đầu tê dại, đau đến không muốn sống.
Kiếm đạo đạt đến trình độ như vậy đã hoàn toàn vượt ngoài tưởng tượng của họ, mạnh hơn họ quá nhiều.
“Đây là kiếm pháp gì, thần kỳ đến mức này sao?"
“Công tử Táng Hoa này chẳng lẽ đã thành tiên rồi à?"
“Không hiểu nổi luôn, sáu đại thế tử mà không có cách nào à? Đánh không được thì tạm né đi chứ ... "
Dưới chân núi, hàng vạn người ngẩng đầu nhìn lên, toàn bộ đều chết lặng trước cảnh tượng đang diễn ra trên cổng núi.
Đột nhiên, có người kinh hô, kích động đến mức nói không nên lời, lớn tiếng nói: "Các ... Các người nhìn kìa, đó có phải là Thánh Giả của Kiếm Tông không ... Trời ơi, đúng là có Thánh Giả ra nhận đồ đệ rồi! Kiếm pháp của Lâm Nhất đã khiến Thánh Giả của Kiếm Tông phải hiện thân!”
Trong khoảnh khắc, toàn trường bùng nổ.
Hàng vạn người như sôi trào, vô số ánh mắt ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy từ bảy ngọn núi của Kiếm Tông, giữa biển mây, có những bóng người cao lớn bước ra.
Không nhiều không ít, đúng sáu bóng người, ánh mắt sắc bén như đuốc, tất cả đều đổ dồn về phía Lâm Nhất đang đứng trên cổng núi.
Chữ Thiên ba mươi sáu nét!
Trên cổng núi, ánh mắt Lâm Nhất sáng lên, hắn ngoảnh đầu nhìn, rồi thuận tay vung kiếm, chiêu thứ ba mươi sáu được tung ra.
Trên đời có bao nhiêu kiếm tiêu dao, mỗi kiếm là một kiếp thịnh suy, kiếm nào cũng là tiêu dao, kiếm của ta tiêu dao giữa trời cao.
Khi chiêu kiếm thứ ba mươi sáu vung ra, kiếm ý thủy mặc còn lưu lại trong hư không lập tức hòa quyện, sau lưng Lâm Nhất ngưng tụ thành chữ cổ to lớn vô cùng.
Đó là chữ cổ mà chưa ai từng thấy qua, là văn tự cổ xưa đã tồn tại từ thời Thái Cổ.
Thiên!
Tay phải Lâm Nhất cầm kiếm, kiếm thế ẩn chứa trong chữ cổ hoàn toàn phát ra, sáu vị thế tử đồng loạt phun máu, trên mặt hiện rõ vẻ vô cùng đau đớn.
Kiem nay con chua thuc su chem xuong, sau nguoi đa hoan toan bại trận.
“Lâm Nhất, tha cho chúng ta đi!" thanh niên áo xám cắn răng, vô cùng khó nhọc nói ra.
"Sao lại nói vậy? Ai ai cũng biết, tính khí của Lâm mỗ xưa nay vẫn luôn rất tốt mà.”
Lâm Nhất thản nhiên nói.
Nghe vậy, thanh niên áo xám và những người khác thở phào nhẹ nhõm, nhưng cảm thấy có gì đó lạ lạ.
Còn chưa kịp suy nghĩ nhiều, áp lực trên người họ đột ngột tăng, kiếm quang ập tới, đầu gối tất cả đồng loạt vỡ nát.
Phụp!
Sáu người quỳ trên đỉnh sơn môn, quay mặt về phía chân núi trước mặt Lâm Nhất, xếp thành một hàng ngay ngắn, cảnh tượng chấn động lòng người.
Chứng kiến cảnh này, đám đông bên dưới hoàn toàn câm nín, ai cũng đều sững sờ đến choáng váng.
Đây là các thế tử mà!
Đây là những thiên tài yêu nghiệt trên bảng Thần Đan, bắt họ quỳ giữa chốn đông người, chẳng phải quá tàn nhẫn sao.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!