Gã vội quay đầu, chỉ thấy quanh người Lâm Nhất tỏa ra một tầng thánh quang nhàn nhạt, trong luồng thánh quang ấy ẩn chứa một tia kiếm ý màu vàng kim. Dưới kiếm ý này, Giang Thiên nhận ra rất rõ ràng, uy áp từ thánh kiếm đã bị hóa giải một cách âm thầm.
Nói cách khác, với Lâm Nhất thì việc leo bậc thang này chẳng khác nào đang đi trên đường bằng, kiếm uy hoàn toàn không thể làm gì hắn.
"Mẹ nó, Thần Tiêu Kiếm Ý thì ghê gớm lắm hả?"
Giang Thiên bắt đầu mất kiểm soát cảm xúc, không nhịn được mà chửi thề một câu.
Thần Tiêu Kiếm Ý đúng là rất ghê gớm".
Giọng nói nhàn nhạt của Lâm Nhất vang lên từ phía trước, khiến Giang Thiên tức đến muốn hộc máu. Hắn huy động tinh nguyên, gần như thi triển đến cực hạn toàn bộ tu vi Thiên Thần Đan Tôn Giả.
Thế nhưng, dù vậy, khoảng cách giữa hắn và Lâm Nhất không những không rút ngắn lại, mà ngược lại còn ngày một xa hơn.
Chẳng bao lâu sau, đến cả bóng lưng cũng khó nhìn thấy rõ.
"Thôi vậy".
Ánh mắt Giang Thiên lóe lên, lập tức từ bỏ việc đuổi theo. Gã giảm tốc độ, khóe miệng lộ ra một nụ cười lạnh.
Nhanh thì sao chứ? Chạy càng nhanh, chết càng nhanh mà thôi.
Giang Thiên chậm lại rồi?
Lâm Nhất lập tức cảm nhận được sự bất thường. Đối phương chắc chắn vẫn còn sức lực để tăng tốc, tu vi Thiên Thần Đan Tôn Giả thật sự rất khủng khiếp.
Chỉ riêng số lượng tinh nguyên đa gap ít nhất muời lần so với Đại Thần Đan Tôn Giả, và gấp cả trăm lần Tiểu Thần Đan Tôn Giả.
Ào!
Ngay luc trong lòng Lâm Nhất còn đang thắc mắc thì phía trước han bỗng xuất hiện sáu bóng người. Cả sáu người đang ngồi xếp bằng, vừa hay chắn trên bậc thứ 999.
Sau lưng bọn họ, đã có thể thấy được cánh cổng sơn môn của Kiếm Tông cách đó trăm trượng.
Cổng chính của Kiếm Tông rất hùng vĩ, cao tới mấy trăm trượng, dựng đứng sáu cây cột đá khổng lồ, phía trên đặt một tấm biển ngang được mài từ đá cổ.
Trên tấm biển khắc hai chữ "Kiếm Tông", khí thế mạnh mẽ như rồng bay phượng múa. Chính giữa hai chữ là một ký hiệu cổ xưa được khắc sâu.
Mà thánh kiếm Diệt Khung thì đang cắm thẳng phía trên ký hiệu đó, phát ra khí thế sắc bén vô song.
Vút!
Sáu bóng người đang ngồi xếp bằng phía trước đồng loạt mở mắt, ánh mắt sắc bén như lưỡi kiếm lập tức chiếu thẳng về phía Lâm Nhất.
Cảm nhận được địch ý từ cả sáu người, Lâm Nhất dừng bước, bình tĩnh nhìn
họ.
Hắn đã sớm biết Giang Thiên không dễ dàng chịu từ bỏ, cái gọi là cá cược căn bản chỉ là cái bẫy mà thôi.
Khí tức tỏa ra từ sau người đó, không ai ngoại lệ, đều là Thiên Thần Đan Tôn
Giả
Trên người họ cũng mang khí tức giống với Giang Thiên, sợ rằng đều là Thiếu chủ của các thế gia thánh giả.
Liên thủ đối phó với ta?
Trong lòng Lâm Nhất không hề có chút sợ hãi, chỉ có một ngọn lửa giận đang âm ỉ bốc lên trong đáy mắt.
Hắn bế quan ở Phù Vân Kiếm Tông suốt hai tháng, không ngừng luyện hóa cơ duyên có được từ đảo Khô Huyền. Thực lực hiện tại đã mạnh đến mức nào, chính hắn cũng không rõ.
Hắn không sợ, nhưng thật sự rất tức giận.
Thực sự hắn là người có tính khí rất tốt, nhất là đối với Giang Thiên hắn đã nhẫn nhịn hết lần này đến lần khác, có thể nói là nhường nhịn đến tột độ.
Hắn không muốn vì mình mà khiến các sư huynh đệ trong Phù Vân Kiếm Tông bị thương, rồi vì vậy mà không thể tiến vào Kiếm Tông.
Hắn đã thể hiện thiện chí, đã cho đối phương đường lui, ngoài việc quỳ xuống van xin thì hắn đã nhẫn nhịn đến tận cùng.
Vậy mà Giang Thiên vẫn không chịu buông tha !!
"Ha ha ha, Lâm Nhất, bất ngờ lắm phải không?", Giang Thiên từ phía sau đuổi đến, cười rất đắc ý.
Trong mắt gã lóe lên vẻ khoái trá, gã rất muốn thấy vẻ mặt của Lâm Nhất khi đối mặt với sáu vị Thiếu chủ liên thủ. Lâm Nhất sẽ ra sao: tuyệt vọng, đau khổ hay bất lực?
Phải vậy mới đúng!
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!