"Chuyện này, ta có tư cách can thiệp rồi chứ!"
Giọng Lâm Nhất vẫn khá bình tĩnh, nhưng lại khiến người ta không khỏi ngạc nhiên, thì ra hắn vẫn còn nhớ lời Giang Thiên đã nói.
Trước đó, Giang Thiên từng mỉa mai rằng Lâm Nhất không đủ tư cách để nói chuyện với gã, vậy mà giờ lại bị tát một cú trời giáng.
Lâm Nhất không có quyền quản?
Vậy ai có thể quản!
Kiếm còn chưa rút ra đã có thể tát văng cái mặt chó của ngươi; nếu rút kiếm ra thật, e rằng cái đầu chó của ngươi cũng khó giữ nổi.
Sắc mặt Giang Thiên thay đổi liên tục, lạnh lùng nói: "Xin lỗi, ngươi thực sự không có tư cách can thiệp! Hôm nay, bất kỳ ai của Phù Vân Kiếm Tông cũng đừng mong vượt qua được ải đầu tiên. Muốn vào Kiếm Tông, phải hỏi xem Giang Thiên này có đồng ý không đã!"
"Vẫn muốn đánh sao?"
Lâm Nhất ngẩng đầu nhìn, trầm giọng hỏi.
"Hừ, ngươi là cái thá gì? Chỉ một mình ngươi có ngăn được tất cả người của Giang Thánh thế gia bọn ta không?", Giang Thiên lạnh lùng, trầm giọng quát.
Vút vút vút!
Hơn sáu mươi người còn lại của Giang Thánh thế gia đồng loạt hành động, tập trung lại trên bậc thềm. Bọn họ đều là thiên tài kiệt xuất, tu vi hầu như đều đã đạt tới cảnh giới Đại Thần Đan Tôn Giả, tu luyện võ học Thánh Linh thượng thừa, từ nhỏ đã được gia tộc dùng đủ loại tài nguyên để bồi dưỡng.
Chẳng trách, hậu duệ dòng chính của Giang Thánh thế gia kia mà!
Mỗi người trong số họ ra ngoai đều có thể tung hoành một phương, giờ bọn họ đồng loạt đứng ra khiến ai nhìn thấy cũng phải e dè lùi bước.
"Lâm Nhất, ta vốn không muốn đi đến bước đường này!"
Giang Thiên lạnh lùng nói: "Nhưng ngươi quá ngông cuồng! Cậy việc nơi này không thể triệu hồi tinh tượng, ngươi cứ giễu võ giương oai trước mặt ta. Ta muốn trị ngươi thì có thừa cách. Hôm nay trừ khi ngươi quỳ xuống cầu xin tha thứ, bằng không, chuyen này tuyet đối không kết thúc tại đay!"
"Ai nói Lâm Nhất chỉ có một mình!"
Diệp Tử Lăng là người đầu tiên lao đến đứng bên cạnh Lâm Nhất.
"Người của Phù Vân Kiếm Tông bọn ta không có thói quen quỳ xuống cầu xin. Cùng lắm thì, mọi người đều không chơi nữa!", Phùng Chương và Lưu Thanh Nghiêm hai mắt tóe lửa, cũng không chút do dự bước đến đứng cạnh Lâm Nhất.
"Thú vị đấy, định ỷ mạnh hiếp yếu à? Tiểu đệ Lâm Nhất, Công Tôn ca ta sẽ sát cánh cùng ngươi!"
Công Tôn Viêm chính khí lẫm liệt tiến đến bên cạnh Lâm Nhất, vẻ mặt đầy sự không phục.
Giang Thuấn và Giang Hành cùng đám người phía sau trong mắt thoáng lộ vẻ kinh ngạc. Không ngờ đến nước này rồi mà Công Tôn Viêm vẫn dám đứng về phía Lâm Nhất.
Ngay lúc này, Triệu Nham cũng hành động!
Hắn cũng là nhân vật kiệt xuất của thế gia Thánh Giả, dù ít người biết đến nhưng lại nổi danh là "Kiếm Si", có chút tiếng tăm ở Hoang Cổ Vực.
Sắc mặt Giang Thiên lập tức tối sầm lại, nghiến răng nói: "Triệu Nham, hai nhà chúng ta cũng xem như có chút giao tình, chuyện hôm nay ngươi không thể đứng ngoài sao? Ngươi nhất định phải đứng về phía hắn?"
Ánh mắt Triệu Nham vô hồn, vẻ mặt không thể hiện cảm xúc, nhưng bước chân lại không hề dừng lại.
Y cứ thế bước tới, bước tới, rồi dừng lại bên phải Lâm.
"Lâm Nhất là bằng hữu của ta, chuyện của bằng hữu cũng là chuyện của ta. Ta biết ngươi muốn gì, nhưng ta vẫn khuyên ngươi nên sống lương thiện một chút. Chuyện Đại Thánh Chi Nguyên, cuối cùng ngay cả tiền bối Dao Quang cũng phải ra mặt, không đơn giản như ngươi nghĩ", Triệu Nham thản nhiên đáp.
Ánh mắt Giang Thiên lóe lên một tia sáng, cười nhạt: "Ta không biết ngươi đang nói gì. Phù Vân Kiếm Tông dám chọc giận Giang Thánh thế gia ta thì phải trả giá. Bằng không sau này Giang Thánh thế gia còn mặt mũi nào mà nhìn thiên hạ? Thể diện của Giang Thánh thế gia biết để vào đâu?"
Việc Giang Thiên muốn làm nhụt ý chí của Lâm Nhất và đoạt lấy Đại Thánh Chi Nguyên tất nhiên không thể nói toạc ra.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!