Khi rơi xuống, toàn thân họ đầy thương tích, thê thảm không nỡ nhìn.
Bên trong các bậc thang ẩn chứa kiếm uy vô cùng đáng sợ, chỉ cần hơi sơ suất sẽ lập tức bị phản phệ, kết cục vô cùng thê thảm.
Những ngưoi đo nhanh chong bị khiêng đi, nhìn nhung vet thương the thảm ấy, mọi người không khỏi thở dài cảm thán, thật sự quá tàn khốc.
Thế nhưng, càng thêm nhiều người không hề sợ hãi, vẫn không ngừng leo lên đỉnh bậc thang. Thậm chí có người vượt qua cả chín trăm chín mươi chín bậc rồi mà vẫn tiếp tục tiến về phía trước, như thể muốn chứng minh điều gì đó.
Diệp Tử Lăng nói: "Vượt qua bài kiểm tra đối với nhiều người chẳng tính là gì, bọn họ còn muốn đối mặt với thanh Thánh Kiếm trên sơn môn để chứng minh bản thân!”
"Thanh kiếm đó có lai lịch gì đặc biệt sao?" Công Tôn Viêm tò mò hỏi.
Diệp Tử Lăng chưa kịp trả loi, Triệu Nham đã nói: "Nghe noi đo là thanh kiếm mà tiền bối Dao Quang từng đeo trước khi thanh Thanh, tên là Diệt Khung!"
Mắt Công Tôn Viêm sáng rực, nói: "Thì ra là vậy, nếu ta có thể chạm vào thanh kiếm đó, hoặc rút ra được, e rằng cả Hoang Cổ đều phải chấn động! Đây là cơ hội ngàn năm có một để nổi danh, Công Tôn Viêm ta nhất định sẽ không bỏ lỡ!"
Gã xoa tay, háo hức chờ đợi.
“Các ngươi chậm quá đấy, chẳng lẽ sợ đến vỡ mật rồi?"
Đúng lúc mấy người đang quan sát sơn môn phía xa, đám người Lưu Vân Tông bất ngờ lao tới, Giang Đào lạnh lùng cười với bọn họ rồi dẫn đầu xông vào bài kiểm tra.
Gã hít thật sâu, sau đó đạp mạnh chân xuống đất, tựa như thanh kiếm sắc bén đâm thủng bầu trời, ánh sáng trên người bùng nổ, khiến bốn phía kinh hô không ngớt.
Đến khi gã hạ xuống, đã đứng vững trên bậc thang thứ một trăm.
"Thật mạnh! Người đó là ai vậy?"
"Hình như là Giang Đào, đại sư huynh của Lưu Vân Tông, nghe nói còn là đệ tử thế gia Giang Thánh.”
"Thảo nào lợi hại như vậy."
Biểu hiện của Giang Đào lập tức tạo ra những tiếng xôn xao kinh ngạc, khiến trong lòng gã vô cùng đắc ý, còn quay đầu liếc nhìn Lâm Nhất, rồi tiếp tục leo lên phía trước.
Gã phóng thích toàn bộ kiếm ý, bước đi như bay, trong chớp mắt đã vượt qua không ít người phía trước.
“Cũng có chút thực lực."
Lâm Nhất nheo mắt, thầm nhủ trong lòng.
Mười ngày trước tuy gã đã thảm bại dưới tay mình, nhưng dù sao cũng có tu vi Đại Thần Đan tôn giả, căn cơ quả thực rất vững chắc.
Nếu không có bất ngờ gì, thì việc gia nhập Kiếm Tông coi như đã chắc chắn.
Khi Giang Đào bước qua bậc thang thứ ba trăm, gã cố ý giảm tốc độ, quay đầu liếc nhìn Lâm Nhất, khóe miệng cong lên nụ cười đắc ý, vẻ mặt cực kỳ kiêu ngạo.
"Tên này, thật sự quá ngông cuồng rồi."
Phùng Chương và Lưu Thanh Nghiêm tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!