"Chỉ nấu nồi canh thôi, mà bày trận lớn thế này sao?"
Giang Ly Trần, Phùng Chương và Lưu Thanh Nghiêm như sắp nổ tung, vô cùng kinh ngạc, không thể tin vào mắt mình.
Đợi đến khi Tinh Quang tản ra, những khe nứt trên bầu trời dần dần khép lại.
Nồi canh Long Cốt trong đỉnh cuối cùng cũng đã được nấu xong hoàn toàn.
Mọi người đồng loạt bay lên, nhìn về phía đỉnh, lập tức bị chấn động đến mức cằm suýt thì rớt xuống đất.
Nưoc canh truoc đo von duc ngau sanh dac, gio day lai tro nen mat lạnh trong veo, xen lẫn ánh sao nhè nhẹ, trông chẳng khác nào hồ nước thanh khiết.
Đáng sợ nhất là ...
Dưới đáy đỉnh, tám con cá Tuyết Long trông như còn sống, sống động như thật, linh khí tỏa ra ngùn ngụt.
Còn thánh dược và Long Cốt thì đã hoàn toàn tan biến, hòa lẫn vào làn nước canh trong suốt đến đáy.
"Đây thật sự là canh Long Cốt sao?"
Giang Ly Trần gãi đầu, thật sự không thể tin nổi, tay nghề nấu nướng của Lâm Nhất thật sự quá đáng sợ rồi.
"Tiểu Lâm tử, chàng giấu nghề kỹ thật đấy, ta thật không ngờ chàng có tay nghề nấu nướng giỏi đến vậy." Tô Hàm Nguyệt đứng bên cạnh cũng không khỏi thán phục.
"Nếu nàng thích, ngày nào ta cũng nấu cho nàng ăn.”
Lâm Nhất lập tức nói.
Tô Hàm Nguyệt khẽ cười nói: "Nhưng trên đời, làm gì có nhiều Long Cốt đến thế."
Giang Ly Trần, đám người Phùng Chương, lập tức nhìn nhau, lúng túng không nói nên lời, lại bị phát cơm chó.
Cuối cùng là Diệp Tử Lăng phá vỡ bầu không khí, cười nói: “Lâm Nhất, chẳng lẽ đệ định để chúng ta đứng nhìn thôi sao?"
"Vũ Nhược muốn uống canh, muốn uống canh Long Cốt!"
Tiểu Vũ Nhược tiến lại gần, đôi mắt nheo lại.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!