Người tu luyện Đế Nữ Tâm Kinh, không dễ động tình, nhưng khi đã động tình, thì sẽ mãi mãi không thay lòng.
Nhưng yêu càng sâu, càng gần gũi, thì nỗi đau cũng càng sâu.
"Cho nên, ta không để tâm đâu, Tiểu Lâm Tử." Tô Hàm Nguyệt nhẹ nhàng nói.
Lời nàng có hai ý nghĩa, nàng không bận lòng người đời nhìn nhận ra sao, cũng không bận lòng nỗi đau cứ lẩn quẩn không dứt kia.
"Khụ, ta thì để tâm."
Đúng lúc đó, cách không xa, Phong Giác đang chữa thương, ôm cây thánh dược, nhỏ giọng nói đầy ghen tị.
"Người ta trai tài gái sắc, trời sinh một cặp, đến lượt ông già lắm chuyện như ngươi lên tiếng chắc."
Tiểu Băng Phượng ôm bảy cây thánh dược, liếc Phong Giác, hầm hừ.
Lúc này Phong Giác tức đến mức hộc máu, con nhóc này từ lúc lên đường đã không thuận mắt với ông ta.
Nếu không nể mặt sư đệ, ông ta đã sớm đánh nàng ta một trận, miệng thì cay độc. Ông ta bị phát cơm chó đã đủ khó chịu, lầm bầm vài câu mà con nhóc này cũng không tha, phải châm chọc vài câu.
Ánh mắt Phong Giác lướt qua, nhìn mấy cây thánh dược trong lòng con nhóc, nói: "Nhóc con này nói nhiều thật đấy, tuổi còn nhỏ, cần gì nhiều thánh dược thế cô ... Cô ... Cho ta vài cây đi!"
Mặt già nua của ông ta đỏ lên, cảm thấy bản thân đúng là không biết xấu hổ, nhưng nghĩ lại mấy cây này là do sư đệ mình lấy được, lập tức thấy bản thân có lý.
"Hứ, đồ của bổn Đế, không cho ngươi đâu! Tiểu Hắc, chúng ta đi, ông già xấu xí này, không biết xấu hổ, còn xấu xa."
Tiểu Băng Phượng cảnh giác liếc nhìn Phong Giác, gọi ngựa Huyết Long đến rồi nhảy lên, chớp mắt đã biến mất không còn bóng dáng.
"Con nhóc này, chạy nhanh thật!"
Trong mắt Phong Giác lộ ra chút tiếc nuối, nhưng rất nhanh cảm thấy có gì đó không ổn, ông ta phát hiện mọi ánh mắt đều đang đổ dồn về phía ông ta.
Những người đi cung To Ham Nguyet, như Diep Tử Lăng, Tô Hàm Nguyệt, Lạc Thư Di và Giang Ly Trần cùng mấy người khác, ai cũng nhìn ông ta với ánh mắt kỳ lạ.
Sắc mặt Phong Giác cứng đờ, vô cùng ngượng ngùng.
"Sư huynh, sao huynh lại đi bắt nạt cả trẻ con vậy." Lâm Nhất nhìn Phong Giác, trầm giọng nói.
Rõ ràng là con nhóc kia bắt nạt ta mà!
Phong Giác cảm thấy không nói được gì, ho khan mấy tiếng, ngượng ngùng nói: "Ta đi bế quan trước, đợi sau khi vết thương lành, sẽ quay lại nói chuyện với đệ."
Nói xong thì chạy mất tăm, không dám dừng lại chút nào.
Lâm Nhất khẽ cười, sư huynh này của mình, đúng là khó mà nói hết bằng lời.
Hắn quay đầu nhìn, bước đến trước mặt Lạc Thư Di, trầm ngâm nói: "Lạc cô nương, ta đã nhận được tin chính xác, huynh đệ Đường Cảnh vẫn chưa chết, vẫn còn sống. Chỉ là tạm thời chưa thể gặp được gã, nhưng sau khi gã ra ngoài, thậm chí sẽ gặp cả vận may."
Trong mắt Lạc Thư Di bỗng lóe lên tia sáng, trái tim đang treo lơ lửng cuối cùng cũng buông xuống.
Ngừng lại một chút, Lạc Thư Di cười khổ nói: "Chờ chàng ấy lành vết thương, chắc chắn sẽ đến gặp ta, chẳng qua ... phải đối mặt với chàng ấy thế nào, ta cũng không biết."
Lâm Nhất khẽ cười, quả thật chuyện này chẳng dễ gì đối mặt, bởi tình cảm đâu phải chỉ cần một bên yêu và hy sinh là đủ.
“Dù sao đi nữa, thật sự cảm ơn công tử Lâm."
Lạc Thư Di khẽ nói.
Lâm Nhất nói: "Đừng khách sáo, trước kia chúng ta không quen biết, nhưng giờ là bạn bè, không cần khách sáo như vậy. Huống hồ, lúc đó nếu cô không ra tay, ta có thể thuận lợi lên được đỉnh bảo sơn không, thật sự khó mà nói được."
Lúc ấy hắn vẫn đang ở cảnh giới Bán Bộ Thần Đan, khi đối mặt với Tần Thương thật sự không nắm chắc phần thắng.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!