Lâm Nhất đứng lặng ở hư không, kim quang trên người nở rộ, nhìn xuống mọi người phía dưới, nhìn bằng nửa con mắt.
Tức giận!
Một đám người giận mà không dám nói gì, hiển nhiên cuối cùng vẫn chỉ có thể nhận mệnh.
"Rất tốt."
Tay trái Lâm Nhất cầm kiếm, chợt lóe, cánh Kim Ô sau lưng thu vào trong cơ thể, rơi xuống từ trên bầu trời.
Du sao thì cung la hon muoi ten Đại Thần Đan ton gia, neu co thể dùng thủ đoạn mạnh mẽ chấn áp bọn họ thì đây cũng là kết quả tốt nhất đối với Lâm Nhất.
Nếu thật sự muốn đánh nhau thì sẽ không tránh được mà đánh long trời lở đất, nói không chừng còn phải bị thương.
"Lâm Nhất! Thẳng khốn, ngươi chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, có giỏi thì hãy đi tìm Huyền Thiên Tông đi!" Một tên tà tu tràn đầy sát khí hết sức không vui nói.
Lâm Nhất ngẩng đầu nhìn lại, trong mắt người này lóe lên vẻ sợ hãi, lùi lại hết mấy bước.
"Ngươi nhìn cái gì, ông đây không tranh thánh dược nữa, ngươi còn muốn giết người à?" Người mở miệng nói chuyện là ông lão áo xám, hốt hoảng nói.
"Phế vật."
Lâm Nhất nhàn nhạt thốt ra hai chữ.
"Lâm Nhất, ngươi ức hiếp người quá đáng!"
Sắc mặt ông lão áo xám nhất thời đỏ bừng, ông ta chừng một trăm tuổi, bị Lâm Nhất sỉ nhục như vậy, nhất thời cảm thấy vô cùng tức giận.
"Ha ha."
Lâm Nhất hu lạnh noi: "Bắt nạt kẻ yeu? Muời ba tên Đại Thần Đan liên thủ để đánh một người?
Đừng coi bản thân là Bạch Liên Hoa, Tiểu Thần Đan tôn giả, chết thế nào, trong lòng lão già như ông còn chưa hiểu sao?
Ai cũng được, chẳng lẽ vì ông yếu nên ông đúng, ông yếu hơn tôi cho nên tôi phải đưa ông thánh dược ư?
Nghĩ gì vậy? Cút nhanh lên!"
Ông lão áo xám bị mắng cho bối rối, ông ta cũng chỉ nói ba hoa mà thôi, không ngờ bị chửi của thảm như vậy.
Nhất thời mặt ông ta đỏ tới mang tai, hoàn toàn không nói thành lời.
Một đám người bị buộc phải rút lui, không cam lòng, hùng hùng hổ hổ rời đi.
"Thằng khốn này thật phách lối, không thể tiếp tục ở lại bảo sơn này được nữa, đáng tiếc, trong bảo sơn cũng không có quá nhiều thánh dược."
"Quá hung dữ, ta chờ hắn gặp phải Tần Thương, để xem hắn còn có thể phách lối hay không."
"Cũng chỉ có thể bắt nạt được một số người đàng hoàng như chúng ta, nếu thật sự có bản lĩnh thì đi tìm Tần Thương đi!"
"Hắn dám sao? Tần Thương chỉ cần một bạt tai là có thể đập chết thẳng khốn này!”
Bọn họ nói chuyen rất nhỏ, nhưng với thực lực của Lâm Nhất thì sao có thể không nghe thấy được.
Nhưng Lâm Nhất cũng không quan tâm, han và Tần Thương sớm muộn cũng sẽ đánh một trận, sớm muộn thì cũng sẽ khiến cho đám người mạnh miệng kia không thể nói được gì.
"Lâm Nhất, sao ngươi có thể nhẫn nhịn như vậy, nếu là bổn đế, cứ một hớp nuốt sống những người này là xong! Mấy người này đã không thắng được mà còn muốn chết." Tiểu Băng Phượng đứng ở trên đao Thính Tuyết, nhẹ nhàng nói, hết sức khinh bỉ nhìn Lâm Nhất.
"Ngươi ăn thịt người à?"
Lâm Nhất kinh ngạc nói.
Tiểu Băng Phượng hừ lạnh nói: "Dĩ nhiên. Vào thời Thái Cổ, người ăn thần thú, thần thú ăn thịt người, quá bình thường mà. Khi bổn đế vẫn còn chân thân, mỗi ngày ăn một trăm người, không, mỗi ngày ăn mười nghìn người cặn bã như vậy, cho nên ngươi đừng có dọa bổn đế, bổn đế nướng chín ngươi rồi ăn sống luôn đấy.
Ha ha ha!
Lâm Nhất bị nàng ta chọc cười, nướng sống ăn chín, lợi hại, lợi hại đấy.
"Sao thế, ngươi không tin ư?"
Tiểu Băng Phượng vội la lên.
"Tin, ngươi ăn một miếng cho ta xem đi."
Lâm Nhất chỉ vào thi thể Tiểu Thần Đan trên đất, Tiểu Băng Phượng lập tức thay đổi sắc mặt, nàng ta khoác lác, nhưng người này lại cứ coi là thật.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!