Thịch thịch!
Trời đất đột nhiên yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy rõ ràng tiếng tim đập của mọi người.
Đám người ở Huyền Thiên Tông chảy mồ hôi lạnh, nhìn về phía Lâm Nhất, từ lúc ban đầu vẻ mặt của bọn họ là khinh thường cùng đùa cợt, đến bây giờ đều trở nên kinh hoàng và bất an.
Chuyện này quá quỷ dị!
Rõ ràng chỉ là một võ giả Bán Bộ Thần Đan, cũng không phải là người có xuất thân từ đại phái, không nhìn ra có bất kỳ chỗ nào hơn người.
Nhưng ánh mắt nhìn vào người này, hết lần này tới lần khác đều tự dưng sợ hãi, chỗ sâu trong linh hồn cũng đang không ngừng run rẩy. Đây là một loại bản năng, giống như con cừu đụng phải sói, sẽ cảm thấy sợ hãi theo bản năng, cũng không thể khống chế lại được.
Mấy người liếm môi một cái, chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, vô cùng khó chịu.
"Vì sao không cười nữa?"
Lâm Nhất phá vỡ yên lặng, nhìn về phía mấy người, không giận tự uy, có sát ý kinh thiên điên cuồng hội tụ.
Thanh niên giáp đen Triệu Lĩnh có vẻ mặt ngưng trọng, tinh tượng của y là một bức họa màu tím sáng mờ, mở ra thì có thể thả được dị tượng hết sức kinh người.
Trong ánh sáng mờ đó, ánh sáng mặt trời đang phun trào, bùng cháy ngọn lửa vô tận.
Thần Đan của y phun trào tinh nguyên trong toàn thân, âm thầm thúc giục tinh tượng của bản thân, thần sắc ngạo nghễ, lạnh lùng nói: "Bớt giả thần giả quỷ ở đây đi, ta khuyên ngươi mau cút, chớ xen vào việc của người khác. Bất kể ngươi đến từ phương nào, chỉ cần đối nghịch cùng Huyền Thiên Tông thì cũng sẽ không có lợi! Trong đảo Khô Huyền, đối nghịch cùng Tần Thương sư huynh cũng là một con đường chết!"
Thanh niên giáp đen mở miệng, những đệ tử Huyền Thiên Tông khác nhất thời như trút được gánh nặng, rối rít thở phào nhẹ nhõm.
Vừa rồi quả thực quá mức đáng sợ, thiếu chút nữa thì bị người này dọa sợ, cũng quên mất bọn họ là đệ tử Huyền Thiên Tông.
Huyền Thiên Tông giỏi đến mức nào chứ?
Đó là bá chủ xứng đáng ở Hoang Cổ Vực, hiện giờ đang thịnh, ngay cả lão bá chủ như Kiếm Tông cũng phải nể ba phần.
Trong ba người xếp hạng trên bảng Tinh Quân, tất cả đều xuất thân từ Huyền Thiên Tông, nhất là Tần Thương sư huynh!
Hắn ta là người đứng đầu bảng Tinh Quân, có thể càn quét tất cả yêu nghiệt thiên mệnh siêu phàm ở Hoang Cổ Vực, hắn ta xuất thân từ Thế gia Thần U, có phong thái vô địch từ rất nhiều năm trước.
Nghĩ đến đây, thần sắc bọn họ trở nên lạnh lùng, ánh mắt nhìn về phía Lâm Nhất tỏ ra rat bất thiện.
"Tần Thương? Người này còn không dọa được ta, nếu không nể mặt Lâm mỗ ta thì Lâm mỗ ta cũng sẽ không cần nể mặt các ngươi ... "
Thần sắc Lâm Nhất bình tĩnh thản nhiên nói.
Tần Thiên và Chương Diên ngây ngẩn, hoàn toàn không nói thành lời, Lâm Nhất đúng là không có não. Hắn chỉ là một đệ tử của Kiếm Tông, vậy mà lại dám nói những lời như vậy với người Huyền Thiên Tông, cho dù muốn chết thì cũng không cần làm như vậy chứ.
Vèo!
Lâm Nhất đưa tay, một chuôi kiếm trên mặt đất bay vào lòng bàn tay của hắn.
Không cần phải dùng Táng Hoa để xử lý mấy tên nhãi nhép này, kiếm này là do Kiếm Tông chế tạo, cũng là vật phi phàm, có thể sánh bằng thánh binh.
Nhưng dựa vao Đoạn Kiếm của Lâm Nhất thì nhiều lắm cũng chỉ có thể chịu đựng được ba kiếm.
"Lâm ... Lâm Nhất Nhất ... Ngươi chớ bốc đồng, người này là Triệu Lĩnh, xếp hạng hơn tám trăm trên bảng Tinh Quân. Hôm nay thăng cấp Thần Đan, thực lực cũng không phải chuyện đùa." Tần Thiên thấy Lâm Nhất nắm bội kiếm thì lòng chợt trầm xuống, người này điên thật rồi.
"Giết hắn!"
Mặt thanh niên giáp đen không cảm xúc, thấy Lâm Nhất cầm kiếm thì nhất thời muốn giết người.
Vèo vèo vèo!
Bảy tám tên đệ tử Huyền Thiên Tông, người nào cũng sử dụng tinh tượng, ùn ùn kéo đến đánh Lâm Nhất.