Ở một khe núi hẻo lánh trên đảo Khô Huyền, linh khí dồi dào, tiên thụy dày đặc
Ở sâu trong khe núi, một cây thánh dược đang nở rộ, khiến thế gian tràn ngập những dị tượng hùng vĩ. Vô số hà quang không ngừng bừng lên, từng đạo nối tiếp nhau không ngừng phóng ra bên ngoài, linh quang mờ ảo như sương, tiên khí lượn lờ khắp nơi.
Bạch Lục Ly - kẻ vừa chật vật trốn thoát khỏi tay Lâm Nhất, đang khẩn trương luyện hóa cây thánh dược này, khuôn mặt tái nhợt như tờ giấy của hắn ta cũng đang từ từ khôi phục.
Đây là một cây thánh dược, thế nhưng lại không thể giúp hắn ta hồi phục ngay lập tức, như thế đã đủ để biết vết thương của hắn ta nặng đến mức nào.
Vèo vèo vèo!
Nhưng ngay lúc này, một ông lão mặc hồng bào dẫn theo vài vị chấp sự của Viêm Long Tông, lao đến trước mặt Bạch Lục Ly như gió cuốn mây bay.
Vèo!
Bạch Lục Ly vội vàng mở mắt ra, trong ánh mắt lóe lên một tia lạnh lẽo sắc bén, nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Tìm thấy Lâm Nhất chưa?"
Trên người ông lão mặc hồng bào trên người tỏa ra một khí tức vô cùng đáng sợ, ông ta chính là một Thần Đan tôn giả.
Thần Đan cuồn cuộn, khí tức quanh người hùng vĩ như biển cả, lại tựa như vực thẳm mênh mông vô tận.
Nhung khí tuc cua nhung ngon lua cuon cuon đo nhu the co hình dang cụ the vậy, từ xa nhìn lại giống như một biển nham thạch. Và ở sâu trong lớp nham thạch đó, ông lão toát ra khí huyết cuồn cuộn, mâu quang như điện, tựa như một con Hỏa Giao Long đang vẫy vùng trong biển nham thạch đó vậy, tỏ ra vô cùng đáng sợ.
Cho dù tất cả các Tiểu Thần Đan tôn giả ở bốn phương có hợp lại thì khí thế của bọn họ cũng không thể sánh được so với ông ta.
“Vùng linh trì thượng cổ đó đã bị phá hủy rồi, nơi ấy đã trở thành cấm địa, núi thây biển máu, có rất nhiều người đã chết ở đó."
Ông lão mặc hồng bào bình tĩnh nói.
"Có lẽ, Lâm Nhất đã chết trong đó rồi, hắn chưa chắc là biết được những thi thể ở dưới đáy hồ đáng sợ như thế nào." Một vị chấp sự khác lên tiếng, bọn họ nghĩ rằng rất có khả năng Lâm Nhất đã chết ở trong vùng đất nguy hiểm đó, hài cốt không còn, ngay cả tro cũng chẳng còn sót lại.
"Không thể nào!"
Bạch Lục Ly giận dữ phản bác, giọng nói sắc bén: "Hắn tuyệt đối không thể chết ở trong đó được, các người chưa từng giao thủ với hắn, căn bản không hiểu được thân xác của hắn kinh khủng đến mức nào đâu, hắn tuyệt đối không thể nào chết ở nơi đó được !! "
Hắn ta lại lặp lại một lần nữa, vẻ mặt điên cuồng, cảm xúc có vẻ không đúng lắm.
Các vị chấp sự khác có phần sợ hãi, rối rít im miệng, không dám lên tiếng.
"Có lẽ hắn chưa chết đâu, tuy hắn có vẻ kiêu ngạo, nhưng thực chất lại rất cẩn trọng, nếu không thì đã không sống được đến bây giờ."
Vẻ mặt của Bạch Lục Ly vẫn thay đổi liên tục, nhưng giờ đây đã bình tĩnh hơn rất nhiều, hắn ta có đánh giá vô cùng khách quan đối với thực lực của Lâm Nhất.
"Đảo Khô Huyền rất lớn, nếu hắn không tranh đoạt Đại Thánh Chi Nguyên, thì gần như không thể tìm được hắn."
Ông lão mặc hồng bào vẫn im lặng nãy giờ liếc nhìn Bạch Lục Ly rồi mở miệng
nói.
"Tìm không thấy ư?"
Vẻ mặt của Bạch Lục Ly lập tức trở nên vô cùng dữ tợn, có chút vặn vẹo nói: "Ta có biện pháp để ép hắn ra ngoài, người của Phù Vân Kiếm Tông đi cùng hắn, đúng không? Liên hệ với các môn phái lớn khác, ta tin rằng những tông phái đó sẽ cảm thấy rất hứng thú đến cái đầu của hắn!"
Mặc dù các đại lão trong cảnh giới Sinh Tử của tám môn phái lớn đã xin lỗi Phong Giác, nhưng đó là do bọn họ đã không tuân thủ quy tắc trước.
Ở đảo Khô Huyền thì không còn nhiều quy tắc như vậy nữa.
Còn về mối hận ấy, có lẽ một số môn phái lớn có thể nhẫn nhịn, nhưng chắc chắn sẽ có những tông phái không thể nào nhịn nổi, Bạch Lục Ly tình nguyện làm kẻ tiên phong, e rằng đám người này sẽ vô cùng sẵn lòng ra tay.
"O ... Nhất định phải lam như vậy sao?"
Một vài chấp sự lo lắng nói, bọn họ sợ rằng việc này sẽ hoàn toàn làm phật lòng Phong Giác, và còn dễ trở thành điểm yếu cho các môn phái lớn khác lợi dụng.
“Cứ quyết định như vậy đi."
Ánh mắt của Bạch Lục Ly lạnh lẽo, nghiến răng nghiến lợi nói.
Cuối cùng, hắn ta đột nhiên nói: "Độc Cô Viêm đang ở đâu? Ta muốn gặp hắn."
Trong số những yêu nghiệt siêu phàm của các môn phái lớn, chỉ có Độc Cô Viêm là mạnh nhất, được mệnh danh là vô địch kiếm pháp, có thể đấu với thiên mệnh siêu phàm
Nếu có gã ở đây, chắc chắn Lâm Nhất sẽ phải chết!
Dưới sự chỉ dẫn của Tiểu Băng Phượng, Lâm Nhất đẩy nhanh tốc độ đến cực hạn, biến thành một đạo kim quang lao vút qua chân trời, mang theo tiếng gầm rú dữ dội.
Lâm Nhất mở rộng hai cánh tay, lao vút về phía trước giống như tia chớp vậy, đột nhiên hắn lại không hề báo trước mà phun ra một ngụm máu tươi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!