Trong lòng Lâm Nhất rạo rực, đã bao lâu rồi, gần nửa tháng rồi.
Kể từ khi hắn đến đảo Khô Huyền tới nay cũng chỉ có hai bàn tay trắng, không giành được thứ gì, đã kìm nén quá lâu rồi.
Lâm Nhất cười toe toét, ánh mắt chăm chăm nhìn vào linh trì, hoàn toàn không để ý đến mọi thứ xung quanh, cả người đắm chìm trong trạng thái quên mình.
"Tên đó bị khờ à?"
"Chưa thấy bảo vật lần nào sao?"
Gương mặt của đám người bên cạnh linh trì thượng cổ càng ngày càng lạnh lùng, có người thấy bất mãn, la lên vài tiếng rồi lập tức ra tay.
Ánh lửa tụ lại thành một thanh kiếm, đâm xuyên qua không trung mà lao đến, chỉ trong chớp mắt đã đánh trúng Lâm Nhất.
Keng!
Nhưng thật bất ngờ, kiếm quang chạm vào Lâm Nhất phát ra tiếng vang chói tai, bắn ra vô số tia lửa, không hề khiến cho Lâm Nhất bị thương.
Ánh mắt của một vài người lóa lên vẻ kinh ngạc, trong khi đó lại có thêm nhiều người cùng ra tay, ai nấy cũng sử dụng thánh khí của mình.
Âm ầm ầm!
Bọn họ dùng tu vi cảnh giới Thần Đan của mình, thúc giục thánh khí, bộc phát uy áp vô cùng đáng sợ. Chỉ trong nháy mắt đã có ba con rồng lửa lao nhanh đến cắn Lâm Nhất như vừa được sống lại.
Nhưng người mặc áo xanh kia vẫn đứng yên một chỗ, tiếp tục nhìn chằm chẳm vào linh trì thượng cổ, cánh tay vung nhẹ lên. Lập tức đón lấy cả ba con rồng lửa do thánh khí tạo ra, rồi tiện tay vung lên, ba con rồng lửa gào thét, quần quại trên không trung vài vòng rồi nổ tung ầm ầm.
Ùng đùng đùng!
Một tiếng nổ vang trời chợt vang lên giữa không trung, rồng lửa nổ tung thành từng mảnh, giải phóng ra dư chấn vô cùng khủng khiếp, lan rộng khắp nơi.
Đám đệ tử Viêm Long Tông lập tức cả kinh, mặt mày tái mét.
Bọn họ không thể bình tĩnh lại được, không thể tưởng tượng mà cũng không thể tin. Từng ánh mắt chăm chăm nhìn về phía người áo xanh, thằng nhà quê đáng khinh khi trước đó bỗng trở nên thâm sâu khó đoán vô cùng.
"Các ngươi là người của Viêm Long Tông sao?"
Mắt Lâm Nhất hơi nheo lại như thể chợt tỉnh lại, chỉ nhìn một cái đã nhận ra lai lịch của đám người này.
Ân oán giữa hắn và Viêm Long Tông cũng không hề nhỏ.
Lần trước khi bên ngoài đảo Khô Huyền, trong số các đại phái tấn công hắn có kha khá cao thủ của Viêm Long Tông.
"Rốt cuộc các hạ là ai? Tại hạ là Bạch Lục Ly!"
Ngay vách núi bên dưới thác nước, một giọng nói lạnh lẽo như thánh âm vang lên, lập tức gây ra chấn động lớn cho toàn bộ khu vực này.
Bạch Lục Ly!
Đó chẳng phải là Tinh Quân đứng đầu của Viêm Long Tông, đứng hạng 37 trên bảng Tinh Quân sao? Là một yêu nghiệt phi phàm hàng thật giá thật.
Ai lại to gan đi trêu Viêm Long Tông, còn chọc vào cả Bạch Lưu Ly nữa chứ?
Vút! Vút! Vút!
Trong nháy mắt, vô số bóng người vừa nghe thấy giọng nói đó đã lập tức lao lên không trung, rồi cùng nhìn về phía giọng nói đó phát ra.
"Ta đến từ Phù Vân Kiếm Tông ... Tên của ta, chắc hẳn cũng không xa lạ gì với các ngươi." Lâm Nhất nở nụ cười, tâm trạng càng thêm thoải mái, sau bao ngày phải chịu ấm ức lẫn vận rủi này cuối cùng cũng sắp chấm dứt rồi.
Phía sau thác nước, Bạch Lục Ly đang suy nghĩ gì đó rồi chợt nhớ ra.
Hắn ta đưa tay ra quơ thành một luồng ánh sáng, chỉ trong giây lát, cơn cuồng phong vô biên gào thét cuốn qua.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!