Lâm Chân thở dài, sắc mặt thay đổi, lộ vẻ phức tạp.
"Lâm trưởng lão ông than thở cái gì vậy, năm đại tông môn liên minh, Đại Thánh Chi Nguyên nhất định sẽ không rơi vào tay Huyền Thiên Tông đâu, ông nên vui vẻ mới đúng." Phong Giác mỉm cười, khẽ giọng nói.
Lâm Chân lắc đầu, nhẹ giọng đáp: "Mới có mấy năm, mà một Huyền Thiên Tông, đã ép năm tông môn phải liên thủ, sau này ... thật không dám tưởng tượng."
Phong Giác thu lại nụ cười trên khuôn mặt, khẽ cau mày.
Thiên Huyền Tử thật sự quá mạnh, ông ta là siêu phàm thiên mệnh chân chính, thiên mệnh trên người, chưa tới năm trăm năm đã mạnh đến mức khiến người ta không thể nhìn thẳng.
Hoang Cổ Vuc rong lon, ngoại tru su ton, thì khong the tìm ra ngưoi thu hai co thể thực sự áp chế được.
Năm trăm năm nay vận khí của Huyền Thiên Tông ngút trời, nhân tài xuất hiện lớp lớp, có xu hướng thống trị cả Hoang Cổ. Tham vọng của Thiên Huyền Tử cũng đã rõ như ban ngày, trăm năm nữa không biết gã sẽ mạnh đến bước nào.
Một khi Ngọc Quang Kiếm Thánh không áp chế nổi, thì trong Hoang Cổ Vực còn có ai có thể chống lại được đây.
“Trời sáng rồi."
Phong Giác ngẩng đầu lên nhìn.
Ánh mặt trời chiếu rọi, nắng ban mai rực rỡ, đúng vào lúc thánh dược cũng hoàn toàn xuất hiện.
Xa xa, từng bóng người đứng lặng trên hư không, phong hoa tuyệt đại, mỗi người đều tỏa ra phong mang vô song, những cái tên lừng lẫy trên bảng Tinh Quân đều hội tụ tại đâu, giao đấu kịch liệt để tranh đoạt quả thánh dược này.
"Đáng tiếc, tên tiểu tử kia không có ở đây."
Phong Giác lắc đầu, cho dù Tư Không Trú cực kỳ siêu phàm, giao thủ với những siêu phàm khác, không hề rơi vào thế yếu.
Lâm Nhất không có ở đây, hắn ta cứ cảm thấy thiếu chút gì đó.
Hai ngày sau.
Núi tuyết màu bạc, có long uy khủng bố bao trùm, bầu trời trên đỉnh núi phong lôi tụ tập cô đọng thành vòng xoáy lôi đình vô cùng đáng sợ.
Chỉ là cảnh tượng này, lại không có ai nhìn thấy.
Nơi này sớm đã không còn một bóng người, cảnh tượng náo nhiệt lúc bán thánh dược xuất hiện trước đó hoàn toàn không còn nữa, tất cả mọi người đều đang thảo luận trận đại chiến kinh thiên động địa khi thánh dược xuất hiện hai ngày trước.
Nếu có người leo lên đỉnh núi, sẽ phát hiện ra rất nhiều dị tượng, đều đến từ một kén rồng màu đỏ.
Kén rồng do vô số tia máu quấn quanh mà thành, khắc vô số long văn, dâng lên sức sống bốn phương.
Trên mặt đất có những mảnh vỡ của chiếc bình lớn bị nứt, toàn bộ kén rồng cao gần ba mét. Tỏa ra khí tức vô cùng kinh người, vòng xoáy lôi đình trên bầu trời, trực tiếp kết nối với đỉnh của kén rồng, liên tục rót sức mạnh Phong Lôi vào.
Bên trong kén rồng, có một bóng người giống như một đứa trẻ sơ sinh đang cuộn mình ở trong đó, toàn bộ kén rồng đều tỏa ra khí tức thần thánh mà cổ xưa.
Từ rất xa nhìn lại, giống như bên trong kén rồng thực sự đang cất giấu một con rồng, một con thương long chuẩn bị thức tỉnh.
"Chắc cũng sắp rồi."
Tiểu Băng Phượng ở cách đó không xa, xoa cằm, nhẹ giọng lẩm bẩm.
Đảo Khô Huyền sắp mở, nếu như còn không ra ngoài, thì phải bỏ lỡ cơ hội bước vào đảo Khô Huyền rồi.
Tiểu Băng Phượng cũng rất có hứng thú với truyền thừa của Khô Huyền Đại Thánh, dù sao cũng liên quan đến Sinh Tử Đồ Lục. Nếu cuộn tranh trong tay Lâm Nhất, thực sự là Sinh Tử Đồ Lục, thì thật không thể tin được.
Trong thời kỳ thượng cổ, có rất nhiều tin đồn liên quan tới Sinh Tử Đồ Lục.
Dựa theo lời của Tử Diên nam đo, thì Sinh Tử Đồ Lục không chỉ là một món thần khí, nó còn cất giấu lối vào của cửa địa ngục.
Điểm mau chot là, nang ta mơ hồ nho lại, Tử Diên Kiếm Thánh từng nói muốn nghĩ cách lấy được Sinh Tử Đồ Lục.
Neu nhu Tu Dien thuc sự ra tay, ong ta nhat định se lay được Sinh Tử Đồ Lục.