Nhưng chuyện chưa dừng lại ở đó, một tiếng gào thét chói tai khác vang lên, khiến màng nhĩ mọi người như muốn nổ tung, hộc máu ngay tại chỗ.
Ngọn lửa vô tận bùng lên, thiêu rụi hơn một nửa bầu trời.
"Là ai, là ai đã giết đệ tử Thanh Linh của ta, ta phải lấy mạng hắn!"
Lần này là một trưởng lão của Phượng Hỏa Tông nổi giận. Đệ tử của bà ta đã chết, chết thảm trên đỉnh Ngân Sắc Tuyết Sơn. Đó là một thi thể không đầu, một cô gái mặc giáp đỏ, chết thê thảm đến mức không ai dám nhìn thẳng.
Toàn bộ người của Phượng Hỏa Tông chìm vào im lặng, không thể nào chấp nhận sự thật này.
"Không! Chuyện này không thể nào!"
"Yêu nghiệt của Thanh Lôi Tông ta, sao có thể chết như vậy ... Hắn ta còn có Lôi Hỏa Thánh Kiếm trong tay, làm sao mà ngã xuống được."
"Là ai, ai đã giết đệ tử của Viêm Long Tông ta?"
"Kẻ nào to gan như vậy, dam giet truyền nhân của Ngan Huyết Động Thiên ta. Đây là muốn tuyên chiến rồi!"
Cơn giận ngút trời, thay nhau vang lên.
Từ đại bản doanh mà các tông môn lớn chiếm cứ, từng tiếng khóc gào đau thương vang lên không ngớt. Có nơi thậm chí còn bật khóc thành tiếng, đau lòng đến mức không chịu nổi.
Tin tức nhanh chóng lan truyền ra ngoài, gây chấn động toàn bộ biển Khô Huyền trong nháy mắt.
Trên đỉnh núi Ngân Tuyết xuất hiện một kẻ tàn nhẫn, nghiền ép toàn bộ cao thủ của tám môn phái lớn. Điều này khiến người ta vô cùng kinh hoàng, chấn động đến mức không nói nên lời.
"Chuyện này ... sao có thể?"
"Chắc chắn chính xác, không thể sai được. Các tông môn lớn đã bố trí trận Thượng Cổ Thôn Long, biến yêu nghiệt các phe thành chất dinh dưỡng để nuôi dưỡng quả Huyết Long, muốn biến nó thành thánh dược. Nhưng không ngờ gậy ông đập lưng ông, một kẻ tàn nhẫn đã giết sạch tám đại yêu nghiệt, không chừa một ai."
"Trời ơi, thật sự khoa trương đến vậy sao?"
"Ta tận mắt chứng kiến mà. Cảnh tượng được bảo cụ của họ tái hiện, chẳng khác gì địa ngục trần gian."
"Kẻ đó là ai?"
"Không nhìn rõ, hiện tại chỉ thấy được một bóng lưng, không ai biết hắn là ai."
Cả đảo Khô Huyền hoàn toàn chấn động. Tin tức này còn khiến người ta phấn khích hơn cả việc thánh dược ra đời. Một người lật đổ tám đại yêu nghiệt, giết sạch không chừa ai, hoàn toàn không giữ thể diện cho các tông môn lớn.
Thật là ngông cuồng!
Thật là yêu nghiệt!
"Rốt cuộc là ai?"
Các tông môn lớn như Thanh Lôi Tông, Viêm Long Tông, Phượng Hỏa Tông, Vạn Thú Môn, Ngân Huyết Động Thiên, tất cả đều nghiến răng nghiến lợi, mắt nhìn chằm chằm vào luồng sáng hiện lên trong không trung.
Trong luồng sáng ấy, một bóng dáng mặc áo xanh ngồi khoanh chân bên hồ máu, quay lưng về phía mọi người.
Thời gian trôi qua rất lâu, nhưng bóng lưng đó vẫn không hề động đậy, khiến họ tức muốn hộc máu. Họ muốn ghi nhớ khuôn mặt kẻ đó, không chỉ để giết hắn, mà còn muốn diệt sạch môn phái của hắn. Để bảo vệ danh dự của tông môn lớn phải dùng sự tàn sát không chút nương tay.
"Tiểu tử, ngươi có dám quay lại không?"
Ông lão của Vạn Thú Môn gào lên, nhưng cách xa hàng triệu dặm, Lâm Nhất dĩ nhiên không thể nghe thấy.
Ông ta chỉ đang phát tiết mà thôi!
Không chỉ ông ta, các trưởng lão khác của các tông môn lớn cũng giận dữ đến phát điên, cố gắng kìm nén lửa giận đang bùng cháy trong lòng.
Đột nhiên, bóng dáng kiếm khách áo xanh trong luồng sáng động đậy.
Hắn ngẩng đầu, dường như cảm nhận được ánh mắt từ các phe đang dồn về mình. Sau đó, hắn đứng dậy, từ từ xoay người lại. Một gương mặt lạnh lùng và tuấn mỹ hiện ra trong tầm mắt của tất cả mọi người.
Hắn trông rất trẻ, nhưng không hề lộ chút sợ hãi nào. Giữa trán của khuôn mặt có thể nói là hoàn mỹ ấy có một linh ấn màu tím, cực kỳ thu hút ánh nhìn.
"Kẻ này là ai?"
Tất cả vo gia nhìn vao luồng sang dều ngo ngac. Đay là một guơng mat hoàn toàn xa lạ.