Lang Vương đã chết, đám sói còn lại cũng bỏ chạy tan tác, thế là coi như cũng đã giải quyết được rắc rối.
Lâm Nhất ngẩng đầu lên nhìn Lý Vô Ưu trên lưng Huyết Long Mã, vết thương trước ngực rất rõ ràng.
Vết thương đó là do Thiết Cốt Lang Vương cào trúng.
Lâm Nhất từng giao đấu với Lang Vương, đến bây giờ vết thương trên cánh tay phải vẫn còn tê dại, chưa hết hẳn.
Hắn biết rất rõ cú cào đó nguy hiểm đến mức nào.
Lâm Nhất không kiềm được mà hỏi với vẻ trách móc: “Cái tên nhóc nhà ngươi, đã bị thương rồi mà còn làm ra vẻ cái gì nữa, mau xuống đây!”
“Hehe!”
Lý Vô Ưu cười hì hì, nghĩ lại cảm giác cầm đầu Lang Vương trên tay, quất ngựa phóng nhanh lúc nãy, hắn ta thấy thật sự rất uy phong.
Có điều hắn ta không thể không nghe lời của Lâm Nhất, hắn ta mỉm cười và nói: “Lần này may mà có Tiểu Hồng, nhờ đá cú vào giây phút quan trọng đó, nếu không thì toang thật rồi!”
Hai người họ đã lập kế hoạch rất lâu, tính toán đủ các tình huống bất ngờ có thể xảy ra.
Nhưng kế hoạch chu toàn thế nào thì vẫn có chỗ sơ suất, hai người họ không ngờ được xương cổ của Lang Vương lại cứng đến như thế.
Huyết Long Mã tiến về trước, ngậm một viên yêu đan, đưa đến trước mặt Lâm Nhất.
Sát khí của viên yêu đan đó rất nặng, màu đỏ thắm như ngọc, ánh sáng có thể xuyên thấu, có chứa khí tức đáng sợ đến kinh người.
Huyết Long Mã biết đấy là yêu đan của Lang Vương, không phải thứ bình thường.
Thường ngày nó hay giành ăn nhưng đến lúc quan trọng thì Huyết Long Mã vẫn rất tỉnh táo.
“Đúng là đã đánh giá hơi thấp Lang Vương này rồi!”
Lâm Nhất nhận lấy yêu đan, rồi chơi đùa trong tay.
Hoặc cũng có lẽ là hắn đã đánh giá thấp đám Thiết Cốt Ma Lang đó, nếu không phải vào phút chót, Lý Vô Ưu kịp thời chạy đến, cầm theo đầu của Lang Vương thì đám sói đó sẽ vẫn bám riết không tha, một khi chúng vây chặt lấy hắn thì sẽ có chuyện ngay.
“Cho ngươi này, suýt chút nữa mà mất mạng rồi còn gì!”
Lâm Nhất khẽ cười, đưa viên yêu đan quý giá của Lang Vương cho Lý Vô Ưu.
“Ta lấy thứ này làm gì? Bây giờ tu vi của huynh đang tăng đột biến, đúng lúc đang cần để thúc đẩy thêm!”
Lý Vô Ưu tùy tiện xử lý vết thương trên người và từ chối một cách không do dự.
Soạt, soạt, soạt!
Tiếng bước chân vang lên, Lịch Khiếu Thiên dắt theo một đám người chạy đến với vẻ mặt xấu hổ.
Dù cho trong lòng hắn ta có phân vân thế nào đi nữa thì cũng không thể nào bỏ đi cho xong chuyện được.
Có nói thế nào thì hai người này cũng từng cứu hắn ta một mạng, vẫn cần phải đến nói tiếng cảm ơn mới được.
Bọn họ bị đàn Thiết Cốt Lang vây chặt nên họ biết rất rõ chúng đáng sợ như thế nào, nhìn Lâm Nhất và Lý Vô Ưu chỉ vung tay là có thể giải quyết được Lang Vương dễ dàng vậy thôi, chứ hắn ta biết rất rõ bên trong nguy hiểm đến mức nào.
Càng như thế thì càng khiến hắn ta cảm thấy hổ thẹn, hắn ta cố gắng nói: “Cảm ơn hai người đã ra tay cứu giúp!”
“Hehe, xưng hô gì xa lạ thế, chúng ta cũng xem như đều là người của sư tỷ Hân Nghiên, gọi là sư huynh đệ thì cũng không quá đáng chứ nhỉ?”
Lý Vô Ưu không có thiện cảm với Lịch Khiếu Thiên, nhìn thấy đối phương bước qua thì đương nhiên không tránh khỏi chuyện nói lời châm biếm.
Lịch Khiếu Thiên cười đau khổ, tự biết mình sai: “Lâm sư huynh, Lý sư huynh…”
“Ai là sư huynh của ngươi chứ? Bọn ta không dám trèo cao đâu.”
Lý Vô Ưu rất thù dai, lúc đầu hắn ta chủ động lên tiếng muốn chào hỏi Lịch Khiếu Thiên, kết quả đối phương không thèm để ý đến mình khiến hắn ta tức đến suýt thổ huyết.
Bây giờ có cơ hội thì đương nhiên hắn ta phải trả đũa lại cho đã thôi.
Lịch Khiếu Thiên liền tỏ vẻ bối rối, đám người phía sau cũng không biết nói gì.
Không còn cách nào, là mình không coi người khác ra gì trước, mắc phải lỗi lầm lớn rồi, thế thì làm gì còn dám mong chờ đối phương vui vẻ với mình.
“Lịch huynh à, tính khí tên nhóc là vậy đó, đừng để ý đến nó. Sao các huynh lại bị đàn sói bao vây thế?”
Lâm Nhất thấy vậy thì liền nói đỡ.
Lịch Khiếu Thiên thở phào, khẽ than thở: “Chỉ tại ta tham lam, trúng kế của đám súc sinh đó, nguyên nhân bên trong thì không cần phải nói nữa. Thật sự xin lỗi vì chuyện trước đây! Trước khi vào Lăng Tiêu Giới, sư tỷ Hân Nghiên đã từng dặn dò bọn ta phải quan tâm hai người, nhưng lúc đó…”
Lâm Nhất biết hắn ta muốn nói gì.
Chắc chắn là vì Lâm Nhất đã gây thù oán quá sâu đậm với hai huynh đệ Vương Diễm, hắn ta sợ gần gũi với hắn quá thì đến bản thân cũng bị vạ lây.
Vậy cũng chẳng có gì, con người ai chẳng vậy.
Có điều, trong lòng hắn cũng có tính toán, ngươi đối xử với ta thế nào thì ta sẽ đối xử với ngươi thế ấy thôi!
Hắn có thể nể mặt sư tỷ Hân Nghiên cứu đối phương một lần nhưng tuyệt đối sẽ không có lần thứ hai.
Lý Vô Ưu dám bất chấp áp lực từ phía hai huynh đệ Vương Diễm, đứng về phía hắn,
Vậy thì sẽ là huynh đệ chí cốt của hắn, sau này chỉ cần cần đến hắn thì dù cho có là núi đao hay biển lửa thì hắn cũng sẽ không từ chối.
Đấy là sự khác biệt.
“Lịch huynh không cần phải nói thêm nữa, ta có thể hiểu được!”, Lâm Nhất cười thản nhiên, không cho đối phương nói thêm nữa.
Sự rộng lượng của hắn vừa khiến Lịch Khiếu Thiên cảm thấy nhẹ nhõm vừa khiến hắn ta cảm thấy xa cách.
“Hai sư huynh đệ cẩn thận một chút, dạo này ta có nhìn thấy người của Vương Diễm đi lại khắp nơi, dường như đang liên hệ với các cao thủ cảnh giới Huyền Võ trong Lăng Tiêu Giới, không biết đang muốn làm gì!”
Lịch Khiếu Thiên liếc nhìn hai người họ rồi chắp tay chào tạm biệt.
Sau khi đám người đó đi khỏi, Lý Vô Ưu liền nói: “Cần gì phải vui vẻ với cái đám chỉ biết đến lợi ích đó chứ?”
Lâm Nhất không nói gì, cũng không tỏ thái độ gì.
Hắn nhìn viên yêu đan của Lang Vương trong tay rồi hạ giọng nói: “Có viên yêu đan này thì nói không chừng ta có thể thông được tâm khiếu!”
Tám viên Tiên Thiên đan màu trắng bạc, cộng thêm rất nhiều yêu đan đã luyện hóa được trong nửa tháng trở lại đây nữa, tu vi của Lâm Nhất đã tăng vượt bậc.
Sau khi tăng lên đến Tiên Thiên lục khiếu thì vẫn tiếp tục tăng thần tốc.
Việc này khiến có thể chắc chắn mình có gân cốt của linh thể thất phẩm.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!