Công Tôn Viên, người được xưng là một đôi mắt kiếm trong đám cùng lứa, có thể nhìn thấu bất cứ chiêu kiếm nào, cười nhẹ nói: "Tam tiểu thư có khi không biết, nửa năm trước Lâm Nhất mới đến Phù Vân Kiếm Tông, hắn vừa vào tông đã leo lên đỉnh núi của ngọn Thánh Kiếm phong. Làm cho Đại đạo chỉ âm vang vọng khắp sơn môn, là kỳ tài duy nhất leo được lên đỉnh núi Thánh Kiếm tính đến
nay.
"Mới gần đây, Lâm Nhất đã đột phá thành công Thất hoa tụ đỉnh, tu luyện thành công Vô Thượng Cực Cảnh trong truyền thuyết. Phong Tỉnh Dương tự cho là tu vi cao hơn hẳn, dù ở cảnh giới Thiên Phách cũng có thể áp chế Lâm Nhất, thực ra là sai lầm to, hắn so bì với Lâm Nhất ở cảnh giới Thiên Phách, hắn không có một tí khả năng chiến thắng nào."
Thất hoa tụ đỉnh!
Mọi người hít một ngụm khí lạnh, cả đám kinh ngạc trước lời Công Tôn Viêm nói.
Cũng có đệ tử thế gia của Hoang Cổ vực ẩn nấp trong đây, hòng thăm dò tình hình, nhưng cuối cùng đều quay về không công.
"Không thể nào, một đệ tử của Phù Vân Kiếm Tông, sao có thể đột phá thành công Thất hoa tụ đỉnh. Công Tôn Viêm, huynh coi bọn ta là trẻ lên ba à?” Cung Hạo Nhiên lên tiếng đầu tiên, tỏ ý không tin.
Triệu Nham không nói gì, nhưng cũng đang nói thầm trong lòng, Thất hoa tụ đỉnh khoa trương quá.
Hắn ta tin, kiếm ý của Lâm Nhất có lẽ cực kỳ khủng khiếp, vượt xa hắn ta. Nhưng đột phá Thất hoa tụ đỉnh là chuyện nguy hiểm cỡ nào chứ, các siêu cấp tông môn cũng hiếm có người đột phá thành công, phần đa đều bỏ mạng.
"Cho dù hắn đột phá thành công Thất hoa tụ đỉnh thật, thì cũng không thể đánh bại Phong Tinh Dương chi bằng một chiêu kiếm, huống hồ hắn hoàn toàn không thể đạt đến Thất hoa tụ đỉnh." Cảm xúc của Cung Hạo Nhiên có hơi dao động, hắn ta bị những lời Công Tôn Viêm làm dao động.
Dù sao thực lực của hắn ta cũng ngang với Phong Tinh Dương, nếu Lâm Nhất mà đánh bại Phong Tinh Dương chỉ bằng một chiêu kiếm, thì cũng có thể đánh bại hắn ta.
Với tính cách của hắn ta, sao hắn ta chấp nhận được chuyện này.
Công Tôn Viên cười nhạt bảo: "Không cần căng thẳng, ta chỉ nói những tin mà ta biết thôi, tin hay không là chuyện của các ngươi."
Nghe Công Tôn Viêm nói xong, Phong Tiểu Ngư trở nên bất an, nàng ta nhìn xuống chiến đài.
Nhưng trong lòng vẫn an ủi mình, Cung Hạo Nhiên nói cũng không phải không có lý, dù Lâm Nhất có mạnh thật, hắn muốn đánh bại Phong Tinh Dương chỉ bằng một chiêu cũng là chuyện không thể.
Chỉ cần không đánh bại đối thủ bằng một chiêu, Lâm Nhất sẽ phải tự chặt một cánh tay.
Đến lúc đó, dù hắn có bản lĩnh cỡ nào, thì từ nay trở đi, hắn cũng là một tên tàn phế, nghĩ đến đó, ánh mắt Phong Tiểu Ngư lóe lên tia âm lãnh.
Nàng ta cảm nhận được tiềm lực đáng sợ trên người Lâm Nhất, tiềm lực ấy khiến nàng ta cảm thấy sợ hãi từ sâu dưới đáy lòng, nàng ta sợ sau này đối phương nổi, sẽ tìm nàng ta trả thù.
Lời nói của Công Tôn Viêm đã gây ra một trận rúng động trên đài Phi Thiên.
Làm cho hai người dưới chiến đài càng được chú ý hơn, đặc biệt là Lâm Nhất, hắn đang thu hút rất nhiều ánh mắt.
Bọn họ đều muốn nhìn xem hắn sẽ ra tay lúc nào, mong chờ vào nhát kiếm mà hắn sắp đánh ra.
Kể cả Công Tôn Viêm, cũng đang hăng hái nhìn Lâm Nhất, trong đôi mắt sâu thảm lấp lánh những đường vân kỳ lạ. Đường vân ấy kết thành kiếm quang nhỏ, rực rỡ chói mắt như vì sao, dưới con mắt của hắn ta, dường như thế gian vạn vật đều có thể bị nhìn thấu rõ ràng.
Từng chỉ tiết trong trận đánh giữa hai người dưới đài đều bị hắn ta thu hết vào mắt, không bỏ sót bất kỳ cái gì.
Triệu Nham liếc mắt nhìn Công Tôn Viêm, kiêng kị không thôi, thực lực của †ên này càng ngày càng sâu không lường được, còn khiến hắn ta có cảm giác không nhìn thấu hắn.
Chết tiệt!
Phong Tiểu Ngư quan sát một lúc, nét mặt ngày càng sốt ruột, tình hình của Phong Tinh Dương dưới đài ngày càng rõ ràng.
Trừ võ học thánh linh ra, dùng được thủ đoạn gì, Phong Tinh Dương đã dùng hết rồi, bầu trời trên chiến đài toàn là kiếm ảnh của hắn ta. Nhưng đừng nói là một sợi tóc, hắn ta còn chả chạm được vào góc áo của Lâm Nhất, kiếm thế của Phong Tinh Dương dần dần từ đỉnh cao suy yếu xuống.
Xung quanh dần dần vang lên những tiếng xì xào bàn tán, nếu cứ tiếp tục thế này, sớm muộn gì Phong Tinh Dương cũng bị Lâm Nhất làm cho tiêu hao hết sức.
Đợi đến khi kiếm thế của hắn ta yếu đến mức không thể xoay chuyển tình thế, Lâm Nhất hoàn toàn có khả năng đánh bại hắn ta chỉ bằng một chiêu.
Biện pháp duy nhất hiện giờ chính là trông chờ vào võ học thánh linh thôi, nhưng Phong Tinh Dương lại không dám cược. Hắn ta đang toát mồ hôi, nếu võ học thánh linh vẫn không thể khiến đối phương ra tay, vậy thì hản ta sẽ phải đối diện với một nhát kiếm mạnh nhất của Lâm Nhất.
Đến lúc đó, thua là cái chắc.
Nhưng nếu không dùng võ học thánh linh, cứ tiêu hao thể lực tiếp như này, hắn ta cũng sẽ thua dưới kiếm của đối phương.
"Phong Tinh Dương không chống đỡ được nữa rồi..." Triệu Nham chợt nói.
Mọi người trên đài Phi Thiên dần thay đổi nét mặt, ngay cả Cung Hạo Nhiên trước đó vẫn ngoan cố, giờ cũng không phản bác được.
Công Tôn Viêm thản nhiên nói: "Tôi đã nói trước rồi mà, cảnh giới Thiên Phách, cả cái Đông Hoang này cũng không có mấy người là đối thủ của hắn, có thì cũng không quá hai bàn tay. Thất hoa tụ đỉnh, đáng sợ hơn các ngươi tưởng nhiều, còn về trình độ kiếm đạo, thì còn cách xa hơn nữa."
"Sắp thua rồi à? Tên này sắp càn quét đại hội Danh Kiếm thật hả?” Mặt Phong Tiểu Ngư trắng bệch, nét mặt cực kỳ xấu, môi run run.
Cung Hạo Nhiên cười nhẹ nói: "Tam tiểu thư không cần lo, tông môn của Công Tôn huynh xuất thân từ nhất mạch Kiếm Đế, kiếm ý đạt đến cảnh giới thông thiên viên mãn đỉnh phong. Kiếp hợp với trời, dưới mây bay, không có đối thủ. Một đôi mắt kiếm có thể nhìn thấy ngàn vạn kiếm pháp trên đời, Lâm Nhất muốn càn quét đại hội Danh Kiếm, đó là điều không có khả năng”
Một trong Cửu Đế, Kiếm Đế Ngự Thanh Phong.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!