Lâm Nhất thu hết biểu cảm của những người này vào mắt, thảo nào đám này không nhận được thư mời, không có khí phách của kiếm giả, chỉ thấy hèn.
Thực lực, thiên phú có cao đến đâu, chung quy vẫn chưa đủ để được gọi là kiếm khách.
"Không quỳ? Móc mắt rồi đánh gãy răng cho ta!" Tiểu công chúa nhà họ Phong mặt như phủ băng, sau đó phất tay lạnh lùng nói.
Vù!!!
Thị nữ áo đỏ lập tức tiến lên đánh, nàng ta còn rất trẻ, nhưng tu vi đã ở cảnh giới Tinh Tượng. Nàng ta thấy Lâm Nhất mới ở cảnh giới Thiên Phách, nên không hề sử dụng thánh khí mà nàng ta có. Trong tiếng cười lạnh, nàng †a hóa thành một hàn quang giết đến trước mặt Lâm Nhất, hai ngón tay
chọc thẳng vào mắt Lâm Nhất.
"Cẩu nô tài!" Nữ tử áo đỏ lạnh lùng quát một tiếng, rồi định móc mắt Lâm Nhất.
Tiếc là bàn tay kia vừa tới gần đã bị Lâm Nhất bắt lấy cổ tay bằng tay trái, khoảnh khắc hắn dùng sức thì kiên cố như móng rồng vậy, làm cho đối phương không cựa quậy được, mặt đỏ bừng vì kìm nén, khí huyết không thể thông thuận.
"Đồ chó, thả ta ra!" Thị nữ áo đỏ giận dữ.
Lâm Nhất thả lỏng tay thả nàng ta ra, nàng ta lập tức tỏa ra sát khí đáng sợ, điên cuồng lao vào Lâm Nhất.
Kiếm kén nơi mi tâm rung động, Lâm Nhất ngước mắt lên, vừa khéo. nhìn thẳng vào mắt đối phương.
Bùm!
Trong khoảng cách gần thế này, kiếm ý cuồng bạo tức tốc đổ vào mắt đối phương, hai con ngươi lập tức nổ tung. Thị nữ áo đỏ ngã trên đất, kêu rên thảm thiết, lăn vòng vòng trên đất.
"Mắt của ta, mắt của tai"
Hai tay nàng ta ôm mắt, đau đớn muốn chết, giọng nói sắc bén mà thê lương, người nghe sởn cả tóc gáy.
Lâm Nhất tiến lên, thấy nàng ta ngáng đường đi, hắn nhấc chân đá bay nàng ta. Cơ thể hắn sớm đã đẹp ngang thánh khí, giờ Thương Long Thánh Thể đã hoàn thiện, một cước này phải mạnh cỡ nào chứ.
Bụp!
Thị nữ áo đỏ bị đá bay như một túi rác, đập người vào tường, bức tường thủng một lỗ, xương cốt trên người đứt gãy rồi biến mất trước mặt mọi người.
"Không muốn, vậy trả lại đồ cho ta!"
Lâm Nhất không dừng bước, hắn hoàn toàn không nhìn thị nữ áo đỏ, đi thẳng đến chỗ tiểu công chúa nhà họ Phong.
"Ngăn hắn lại!"
Tiểu công chúa nhà họ Phong kinh hồn hoảng hốt, vội vàng hô to, mấy thị nữ cùng lúc xông lên đánh Lâm Nhất.
Bốp! Bốp! Bốp!
Lâm Nhất tát cho mỗi người một cái, trực tiếp tát cho mấy thị nữ đó hộc máu rồi bay ra ngoài, sau khi rơi xuống đất thì không bò dậy được nữa.
Thấy Lâm Nhất ngày càng lại gần và chẳng hề có ý dừng bước, tiểu công chúa nhà họ Phong hoảng sợ, mặt tái mét, run run nói: "Ngươi, ngươi, ngươi đừng qua đây."
Khi sắp tới gần, Lâm Nhất dừng bước, ở sâu trong trang viên có cỗ khí tức khủng bố khóa chặt lên người hắn.
Cảnh giới Long Mạch?
Lâm Nhất thầm cười lạnh, có bản lĩnh thì ra tay đi, Thương Long Thánh Y của hắn đến giờ còn chưa dùng lần nào đây này.
Nên thật ra hắn cũng muốn thử xem rốt cuộc uy lực của Thương Long Thánh Y khủng bố cỡ nào.
"Anh bạn, dừng ở đây thôi."
Cường giả cảnh giới Long Mạch âm thầm truyền lời, không hề ra tay với Lâm Nhất.
Dừng ở đây thôi ư?
Nhưng Lâm Nhất không nghĩ thế, hắn nhìn tiểu công chúa nhà họ Phong đang trốn ở góc tường, lạnh lùng nói: "Trước khi ta rời khỏi quận thành Thanh Nham, tốt nhất là ngươi hãy trả vòng tay cho ta, không thì không ai cứu được ngươi đâu."
Vừa nói xong, Lâm Nhất liền quay người đi, chẳng thèm nhìn đám hèn này một cái nào. "Muốn đến thì đến, muốn đi thì đi? Ngươi coi trang viên của Tam tiểu
thư là đâu hả!"
Yến Tử Kính nhảy ra, trong khoảnh khắc Lâm Nhất quay người, hắn ta phóng lên trước đánh một chưởng lên người Lâm Nhất.
Nét mặt dữ tợn, cay nghiệt không thôi, hắn ta ngứa mắt Lâm Nhất lâu rồi, bây giờ chính là cơ hội để thể hiện trước mặt tiểu công chúa nhà họ Phong.
Bùm!
Một tiếng nổ trầm muộn vang lên, Yến Tử Kính đánh một chưởng lên người Lâm Nhất xong, hắn ta trợn tròn mắt. Hắn ta cảm giác như mình vừa đánh vào một pho tượng vừa to vừa nặng, nặng như núi, không thể lay
chuyển.
Cánh tay hắn ta đau đớn vô cùng, lực phản lớn khiến cho cánh tay hắn †a xuất hiện vết nứt.
"Ta... ta đùa thôi."