Không có thiệp mời tham dự?
Đây đúng là một trò đùa không nhỏ chút nào, như vậy chẳng khác nào. tới đại hội Danh Kiếm cọ xát, sắc mặt Lâm Nhất lập tức tối sầm lại.
Hành vi của ông già không khỏi có chút không đáng tin cậy rồi, đại hội Danh Kiếm còn không mời liền kêu bản thân vội vội vàng vàng chạy tới đây.
Sau khi Bạch Đình trưởng lão giải thích một phen, Lâm Nhất mới hiểu được lý do tại sao, trước đó khi Diệp Tử Lăng nắm chắc kiếm ý Thông Thiên đã từng nhận được thiệp mời.
Nhưng nàng ta căn bản không có hứng thú với chuyện này nên đã từ chối.
'Thương Huyền Phủ vốn là một địa phương nhỏ, bắt đầu từ lúc Tàng Kiếm Lâu hạ mình đưa lời mời nhưng bị từ chối thẳng thừng cũng lười phải tiếp tục mời nữa.
Tuy nhiên theo như lời Bạch Đình trưởng lão nói cũng không phải là hoàn toàn không có cơ hội... Đại hội Danh Kiếm mỗi năm đều sẽ có thiệp mời truyền tay ra ngoài.
Sau khi tiến vào quận thành Thanh Nham, Bạch Đình trưởng lão không đưa Lâm Nhất tới trang viên của Tàng Kiếm Lâu mà đi thẳng tới một thế gia họ Hoàng- một thị tộc địa phương đã cảm rễ hàng trăm năm tại quận thành Thanh Nham, với thế lực to lớn cùng mối quan hệ rộng khắp.
Phù Vân Kiếm Tông hàng năm đều cùng gia tộc này có một số giao dịch làm ăn, rất nhiều khoáng sản trên đảo Thiên Thủy đều được giao cho nhà họ Hoàng quản lý.
Ngoài ra, người đứng đầu gia tộc họ Hoàng (Hoàng gia) qua lại nhiều năm với chưởng môn Phù Vân, có họ ra mặt thì việc lấy được thiệp mời cũng không còn là vấn đề lớn nữa.
“Chớ coi thường Hoàng gia này, chỉ riêng cảnh giới Long Mạch thì nhà họ đã có hơn mười cường giả rồi, các tông môn lớn của Thương Huyền Phủ cộng lại phỏng chừng cũng không đánh bại lại họ đâu. Và đây cũng là một Thế gia Thánh Giả có Thánh giả trấn thủ trong tộc, cho dù Tàng Kiếm Lâu ở quận thành Thanh Nham cũng phải nể mặt đớ".
Phen giải thích này của Bạch Đình trưởng lão khiến Lâm Nhất líu lưỡi không nói nên lời.
Một thế gia địa phương cũng mạnh hơn bốn tông môn lớn của Thương Huyền Phủ, Thương Huyền Phủ quả thực là một nơi nhỏ bé. Chưa kể so với toàn bộ Côn Luân hay Đông hoang, nó thậm chí còn không bằng một cọng lông của Hoang Cổ Vực nữa.
Biểu cảm của Lâm Nhất có chút ngưng trọng, vừa liếc cổng lớn Hoàng gia vừa nói: “Cho nên đây chính là nguyên nhân chúng ta tới nhờ vả?”
Bạch Đình trưởng lão cười khổ: “Người nhờ giúp đỡ thì rất nhiều, chúng †a cũng được tính là có chút tình cảm qua lại, những thế lực khác ngay cả cửa cũng không bước vào nổi. Đại hội Danh Kiếm thế nhưng là một sự kiện trọng đại đối với kiếm khách. Mỗi năm đều cực kỳ sôi động, hơn nữa sẽ có rất nhiều nhân vật sừng sỏ từ các Thế gia Thánh Giả tới xem, có biết bao. nhiêu người đã cá chép hóa rồng từ đây nên thiệp mời này không dễ dàng giành tới tay như vậy đâu”.
Mấy người tiến vào Hoàng gia, Bạch Đình trưởng lão đi theo quản gia tới gặp gia chủ, để lại Lâm Nhất cùng Lạc Hoa ở sảnh kề chờ tin tức.
Một tiếng sau Bạch Đình trưởng lão gặp được gia chủ Hoàng gia trong một đại sảnh sáng rực đèn lửa. Nơi đây vô cùng xa hoa, sàn nhà được lát bằng những viên ngọc thạch nguyên chất màu xanh nước biển, xung quanh sừng sững mười tám trụ đá, phía trên khảm đầy các loại đá quý.
“Hoàng gia chủ, đã lâu không gặp”.
Trên mặt Bạch Đình trưởng lão mang theo ý cười, sau khi tiến lên chào hỏi liền lấy ra món quà đã chuẩn bị trước đó, khẽ cười nói: “Khách đường xa tới có chút lễ mọn mong ngài nhận cho”.
Gia chủ Hoàng gia là một ông lão tóc bạc đang ngồi trên ghế, mỉm cười thản nhiên đáp: “Bạch trưởng lão không cần khách sáo, ta và chưởng môn của quý tông môn quen biết nhiều năm, trong thư ông ấy đã nói rõ mục đích ông tới rồi, ông ngồi trước đi”.
Có lời này viên đá đè nặng trong lòng Bạch Đình trưởng lão coi như được buông xuống.
Sau khi tùy ý nhận lấy quà tặng, gia chủ Hoàng gia lại cười, nói: “Thật ra ta cũng khá bất ngờ, năm ngoái Tàng Kiếm Lâu chủ động mời Diệp Tử Lăng thì nàng ta không tới, năm nay ngược lại lại đến lượt các người chủ động xin thiệp mời, hơn nữa ta nghe nói người tới còn không phải là Diệp Tử Lăng mà là người khác?”
Bạch Đình trưởng lão vội vàng đáp: “Tài năng kiếm đạo của người này còn mạnh hơn cả Diệp Tử Lăng, chỉ là tu vi trước mắt vẫn còn hơi yếu”.
Gia chủ Hoàng gia nghe vậy lắc đầu: “Cái này thì ta tin... chỉ là ta không hiểu chưởng môn của các người, ông ấy chưa bao giờ dễ dàng cầu cứu ai vậy mà bây giờ lại mở lời nhờ vả, chắc chắc là rất coi trọng chàng trai này. Chỉ là đáng tiếc, năm nay có thể sẽ cạnh tranh rất khốc liệt, chưởng môn của các người chắc chắn sẽ phải thất vọng rồi!”
“Là có ý gì?”
Nét mặt của Bạch Đình trưởng lão trở nên nghiêm túc, như thể trong lời nói này có điều gì đó ẩn chứa phía sau.
Gia chủ Hoàng gia liếc Bạch Đình trưởng lão một cái, có lẽ vị trưởng lão này còn không hiểu rõ ý đồ thực sự của chưởng môn Phù Vân.
Nhớ lại năm đó đối phương đã làm ra việc điên cuồng ngạo nghễ như thế nào tại Tàng Kiếm Lâu Thanh Nham, vậy mà bây giờ lại chủ động xin thiệp mời chắc chắn là có thâm ý khác.
Gia chủ Hoàng gia mỉm cười, nhưng cũng không nói rõ ra, mà đặt chén trà ngọc trong tay xuống chậm rãi nói tiếp: “Thứ Tàng Kiếm Lâu lấy ra lần này là Thánh binh bách văn, với cốt lõi là thánh văn bát phẩm, mà số thánh văn được khắc dấu còn lại cũng đã lên hàng tám trăm. Thanh kiếm này có tên gọi là Phần Viêm, sử dụng đá Diễm Tinh làm chủ thể. Điều quan trọng nhất là nó được người đứng đầu Tàng Kiếm Lâu Thanh Nham đích thân rèn đúc và mài giữa suốt mười năm!”
Bạch Đình trưởng lão nghe xong thì trợn mắt kinh ngạc.
Việc phân loại cấp bậc thánh khí đầu tiên dựa vào số lượng thánh văn nhiều hay ít, chia thành thánh khí bách văn, thiên văn, vạn văn.
Ở cùng cấp bậc thánh văn thì đánh giá dựa trên thánh văn cốt lõi, nếu thánh văn cốt lõi tương đồng thì so sánh số lượng các thánh văn phụ khác. Ngoài ra còn tùy thuộc vào chất liệu kiếm, một thanh kiếm được đúc lên từ các nhiều loại khoáng thạch quý hiếm đương nhiên sẽ không thể yếu được.
Có thể nói thứ quyết định lớn nhất giá trị của một món thánh khí còn là người rèn ra nó.
Cho dù tất cả vật liệu và thánh văn đều giống nhau nhưng người rèn ra chúng khác nhau thì giá trị vẫn nghiêng trời lệch đất.
Lâu chủ Tàng Kiếm Lâu Nham Thanh, Phong Huyền Tử không chỉ có thành tích kiếm đạo cực cao mà còn là một Thiên Huyền sư hiếm có khó †ìm khắp Hoang Cổ Vực. Thánh kiếm mà ông ta chế tạo ra vượt xa thành phẩm của các Thiên Huyền sư khác.
Bạch Đình trưởng lão đã có thể tưởng tượng ra đại hội Danh Kiếm lần này sẽ vượt xa những lần trước đó.
Sợ rằng ngay cả đệ tử của những tông phái siêu cấp và thế gia tại Hoang Cổ Vực cũng sẽ bị hấp dẫn tới bởi sức mê hoặc của thanh kiếm này. là quá lớn.
Giá trị của nó tuyệt đối không kém cạnh những thanh thánh kiếm thiên văn.
"Theo ta được biết, chàng trai mà ông đưa theo lần này chỉ mới là tu vi Thiên Phách đúng không?”, gia chủ Hoàng gia hòa ái hỏi.
“Quả đúng là như vậy”.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!