Vài vị trưởng lão chấp pháp nghe được lời này thì hơi giật mình, đánh giá này quả thực có chút cao quá rồi.
“So với hắn thì Giang Ly Thần của tông chúng ta..”, có vị trưởng lão chấp pháp thấp giọng hỏi, cho dù Giang Ly Thần được coi là yêu nghiệt mạnh nhất được Phù Vân Kiếm Tông bồi dưỡng thì Diệp Tử Lăng ít nhiều cũng có chút lai lịch.
Nhưng ông ta còn chưa nói xong thì chưởng giáo Phù Vân đã lạnh lùng cắt ngang: "Đừng nhắc tới thứ thối tha đó nữa!”
Nhiều vị trưởng lão xém chút phun nước miếng, đây thế nhưng là đệ tử của ông đó.
Nhưng nghĩ lại thì tính tình của trưởng giáo vẫn luôn như vậy, đừng nói tới đồ đệ của chính ông ấy, cho dù là con gái ruột cũng chưa chắc đã có thể nhả ra lời
hay ý đẹp nào.
Chưởng giáo Phù Vân lười phải để ý tới đám người này, tầm nhìn quá hạn hẹp, Lâm Nhất thế nhưng là đệ tử mà sư tôn của ông ta muốn thu nhận.
Là đệ tử cuối cùng mà tam đại kiếm thánh Đông Hoang, Kiếm thánh Dao. Quang muốn thu nhận.
Giang Ly Thần có thể so sánh sao? Đây không phải là đang sỉ nhục sư tôn của ông ta sao?
May mắn thay Giang Ly Thần không có ở đây, nếu không nghe được những lời này sẽ tức giận đến mức hộc máu mất.
Biển hoa trên trời không trực tiếp giáng xuống.
Chỉ là bầu không khí đè nén đó khiến người ta cảm thấy vô cùng khó chịu. Hoa Tinh Ma dày đặc che trời rợp đất, làm nỗi sợ hãi trong lòng mỗi người lại
tăng lên gấp bội.
Linh văn lập lòe trong biển hoa giống như những tia chớp vàng thô dày, khiến người nhìn khiếp sợ không thôi.
“Nổi gió rồi...”
Đột nhiên, chưởng giáo Phù Vân nhận thấy biến động kỳ lạ, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc.
Cho dù ông ta coi trọng Lâm Nhất thế nào, nếu kiếp số này thực sự giáng xuống cũng không thể không lo lắng thay cho đối phương.
“Ở đâu?” Những trưởng lão chấp pháp khác đều mờ mịt không biết phải làm sao.
Nhưng tại khoảnh khắc tiếp theo, bọn họ lập tức cảm nhận được gió bão dài hàng nghìn mét đang nổi lên từ chín hướng núi Tỉnh Linh.
Nơi gió mạnh sắc lẹm như dao quét qua, mặt hồ bát ngát giống như một miếng đậu dễ dàng bị cắt thành chín mảnh.
Điều đáng sợ hơn nữa là gió đến quá nhanh
Gần như trong chớp mắt, chín luồng gió bão đó cùng lúc đánh vào núi Tinh Linh, giống như chín chiếc roi từ trên trời quất xuống, giáng xuống người Lâm Nhất.
Tiếng động lớn vang vọng không ngừng.
Lâm Nhất ngồi xếp bằng đã chuẩn bị sẵn sàng, tại giây phút gió bão ập tới liền khởi động kiếm thế.
Hắn đã nuốt chứng rất nhiều kiếm thế tại núi Tinh Linh, số lượng kiếm thế tích lũy sớm đã vượt qua tu vi của bản thân. Phần lớn gió dữ đập mạnh vào. người hắn đều bị kiếm thế chống đỡ tiêu tán, nhưng số còn lại khi quét tới vẫn khiến hắn đau đớn vạn phần.
Mà đây chỉ là món khai vị mà thôi.
Sau đó là gió bão tiếp tục thế công không ngừng nghỉ, tiếng gió rít còn hung. tợn hơn cả yêu thú.
Lúc đầu chỉ có chín luồng, nhưng thời gian trôi qua liền biến thành mười tám luồng, ba mươi sáu luồng, bảy mươi hai luồng, một trăm bốn mươi bốn luồng,
chồng chất lên nhau.
Đến đợt sóng thứ năm, cả người Lâm Nhất đã bị thổi bay lên trời, dưới thế gió dữ dội trông hắn nhỏ bé chẳng khác gì hạt cát.
Hắn vùng vẫy trong gió, nỗ lực duy trì kiếm thế không tan.
Cho tới khi bị chồng lên gấp chín lần, gió bão đạt tới cực hạn, toàn bộ nước hồ cũng đã bị thổi cạn.
Cả vòm trời đều là mưa rền gió dữ, trước mặt mọi người chỉ có một cái hố sâu hút, bên trong đứng sừng sững một núi Tinh Linh.
“Xong rồi sao?”
Khóe miệng Lâm Nhất tràn ra vệt máu, hắn chậm rãi rơi xuống từ trên không trung, vẻ mặt vừa căng thẳng vừa trang nghiêm.
Trời yên biển lặng, số nước hồ bị cuốn lên trời bắt đầu bốc hơi ngay trước mắt mọi người.
“Lửa tới rồi”. Chưởng giáo Thanh Vân nhẹ giọng thốt lên.
Chỉ thấy từng đợt sóng năng lượng nóng rực nối tiếp từng đợt trào ra từ cơ thể Lâm Nhất, biển hoa giữa trời cũng lập lòe ánh sáng kỳ lạ.
Bằng một cách thần kỳ nào đó, nó khiến hoa Tinh Ma trong cơ thể bị đốt cháy từ trong ra ngoài.