"Lăn đi."
Lâm Nhất như trút được gánh nặng, vội vàng chuồn luôn.
Nào ngờ ra khỏi điện chính tông môn, vừa mới đẩy cửa ra Lâm Nhất đã trông thấy Diệp Tử Lăng đứng ở đây đợi hắn, nàng ta lạnh lùng nhìn hắn.
"Diệp cô nương."
Lâm Nhất ngại ngùng cười nói.
"Gọi ta là sư tỷ.' Diệp Tử Lăng lạnh lùng nói.
"Diệp sư tỷ."
Lâm Nhất không chấp với nàng ta, hắn cười thoải mái rồi nói.
"Đừng giả bộ với ta nữa, nghe giọng điệu của cha ta, rõ ràng là đệ có quen công tử Táng Hoa, đệ thành thật trả lời đi." Diệp Tử Lăng tức giận nói.
Lâm Nhất cười nhẹ nói: "Cái này là Lạc Hoa kể cho ta, tỷ có thể đi hỏi Lạc Hoa."
Đối phó với chưởng môn Phù Vân, Lâm Nhất không đối phó được, nhưng đối phó với Diệp Tử Lăng, Lâm Nhất vẫn dư sức.
Qủa nhiên, nghe thấy tên Lạc Hoa, Diệp Tử Lăng không hó hé gì nữa, nàng ta nghi hoặc nói: "Thật sao?”
"Sao mà giả được, Thiên Niên Hỏa mà tỷ uống cũng là ta lấy từ chỗ cô nương ấy đấy. Nói xấu công tử Táng Hoa, cũng là cô nương ấy nói với ta, hai
chúng ta có giao tình gì, tỷ nhìn ta này, ta lại đi lừa tỷ à?"
Trên khuôn mặt tuấn lãng bất phàm của Lâm Nhất, lộ ra vẻ cực kỳ nghiêm túc, hắn chớp chớp mắt, khuôn mặt tràn ngập chân thành.
"Lần này ta tạm tin đệ. Lạc Hoa... Lạc Hoa..." Diệp Tử Lăng không dám nhìn vào mắt Lâm Nhất, nàng ta lẩm bẩm vài câu, rồi nghi hoặc nhìn Lâm Nhất mấy cái. Vừa nãy đi ra một mình, nhưng chỉ đọc tên
Lạc Hoa lên, lại có một chút sát khí.
Xin lỗi Lạc Hoa cô nương, Lâm Nhất cười khổ, trong lòng thầm mặc niệm một câu.
Về đến Đinh Phong Cư, Lâm Nhất bắt đầu suy nghĩ về câu dặn cuối của chưởng môn Phù Vân.
Ba ngày sau, núi Tinh Linh sẽ bỏ phong tỏa. Lần đầu nghe về núi Tinh Linh nên Lâm Nhất cũng không hỏi nhiều, đại khái có thể đoán được nó là vùng đất phong thủy trù phú na ná linh sơn, linh hồ các kiểu.
Bình thường sẽ không tự dưng gỡ bỏ phong tỏa, một khi gỡ bỏ phong tỏa thì sẽ cho người đi vào tăng tu vi trong một thời gian ngắn.
"Thế cũng hay, nếu linh khí trên núi Tinh Linh mà được, nói không chừng có thể giúp ta tiết kiệm miếng Cửu Diệp Thánh Quả kia." Lâm Nhất lẩm bẩm, nói khẽ.
Cửu Diệp Thần Quả, một nghìn năm mới ra một lá, vạn năm mới kết quả.
Nếu có thể thì tất nhiên là Lâm Nhất hy vọng, nó có thể làm đại sát khí giữ lại để dùng khi tấn thăng lên Tinh Quân.
"Cứ xem Thương long thánh thể trước đã."
Lâm Nhất không nghĩ nữa, hắn dồn sự chú ý lên cơ thể, từ sau khi cắn nuốt Huyết Diệm Long Văn Kim, hắn vẫn chưa xem thử chỗ bất phàm của Thương long thánh thể.
Grừm!
Khế vận Thiên long thánh thiên quyết, liền có tiếng rồng ngâm vang lên, Lâm Nhất lập tức cảm nhận được nguồn sức lực cưồn cuộn đang dâng trào trong cơ thể mình.
Hắn cởi quần áo ra, nửa người trên tràn đầy sức mạnh bùng nổ.
Thân hình trông không phải kiểu lực lưỡng, nhưng cơ bắp rắn chắc, đường
cong hoàn mỹ. Cơ thể như này không chỉ ẩn chứa sức mạnh khủng bố, đường cong hoàn mỹ lại khá có ý vị, độ nhạy cảm của cơ thể sế cực cao.
Tử kim long văn in trên người hắn đã đạt đến một trăm linh tám hoa văn, những long văn này tỏa ra ánh kim.
"Thương Long Ấn!"
Lâm Nhất vừa nghĩ tới đây, hắn vận Thiên Long Ấn, ấn ký cổ xưa ở lồng ngực lập tức nở ra ngọn lửa màu đỏ vô cùng đáng sợ. Ở sâu trong ấn ký, tồn tại một đạo thánh văn cổ xưa cực kỳ ngang ngược.
Huyết Diệm Long Văn Kim?
Ánh mắt Lâm Nhất lộ ra vẻ khác thường, hình như Thương Long Ấn ở nơi lồng ngực đã dung hòa tốt đẹp với Huyết Diệm Long Văn Kim. Sau đó hắn trực tiếp cắn nuốt luyện hóa thánh văn nguyên thủy trong Long Văn Kim, để nó đạt đến trạng thái siêu việt.
VùI
Thánh văn trong ấn ký bùng cháy, lập tức có huyết quang thuận theo một trăm linh tám đạo Tử Kim Long Văn tràn ra ngoài. Những long văn này giống như mạch máu di động khắp cơ thể, chẳng mấy chốc chúng đều được nhuộm lên hào quang màu máu.
Âm ầm!
Thật khó tin, thánh huy đang điên cuồng nở rộ trên người Lâm Nhất, uy áp khủng bố mà hào hùng điên cuồng tăng lên.
Bùm! Bùm! Lâm Nhất nắm hai quyền, rồi liên tục đánh vào không trung, mỗi một kích đều phát ra ánh sáng kim chúc. Khoảng không rung chuyển, từng đạo Tử kim
long văn trên người đều tỏa ra hào quang như thánh văn.
Năng lượng dồi dào cuồn cuộn làm cho Đinh Phong Cư không ngừng rung rung, giống như long trời lở đất vậy.
"Trời ơi!" Lâm Nhất sốc, sau khi vận Thương Long Ấn, Tử kim long văn trên người đều hóa thành Thánh văn. Một trăm linh tám đạo Tử kim long văn, cũng tức là một
trăm linh tám đạo thánh văn.
Nói cách khác, hiện giờ cơ thể của hắn có thể so với một kiện thánh binh có một trăm văn.
Huyết Diệm Thánh Văn!
Trong mắt Lâm Nhất lập tức bùng lên ngọn lửa hưng phấn, chắc đây chính là sự huyền diệu của nguyên thạch, nó đúng là có sinh mệnh.
Ta mất đi bảo cốt của Thương long vương, tương đương mất đi một đạo. thần văn.
Không có sự hỗ trợ của Thần văn, uy lực thương long thánh giáp của ta giảm mạnh, uy lực còn lâu mới bằng được con đường thông thiên.
Nhưng bây giờ có Huyết Diệm Long Văn này, có thể là nó không bằng thần văn trong bảo cốt, nhưng ta lại dễ khống chế hơn.
Nếu là thần văn, có lẽ hắn chỉ kích hoạt được một phần một trăm, hoặc một phần một nghìn uy lực của nó thôi.
Nhưng dù sao phẩm cấp của Huyết Diệm Thánh Văn này cũng rất cao, chí ít hắn có thể kích hoạt được một nửa, thậm chí khi ở trạng thái cực hạn có thể kích hoạt toàn bộ.