Quả nhiên khi mở hộp kiếm ra, bên trong hoàn toàn trống rỗng, chẳng có gì ngoài lưồng khí lạnh băng.
"Đây... là có chuyện gì?" Lâm Nhất hít một hơi thật sâu, nghĩ nát cả óc cũng không nghĩ ra.
So với Lâm Nhất đang kinh ngạc, Diệp Tử Lăng dường như khá thản nhiên, bình tĩnh nói: "Nguyên thạch Huyết Diệm Long Văn Kim đã có chút linh trí. Nó đã thoát khỏi phong ấn trong lúc đệ hôn mê cũng không có gì lạ. Chỉ là hơi khó để tìm lại nó...
Lâm Nhất không trả lời, trong lòng thoáng suy đoán nhưng lại không dám nói cho đối phương biết.
Hắn sợ nếu nói ra, Diệp Tử Lăng sẽ đánh chết mình.
"Diệp cô nương đã gặp công tử Táng Hoa chưa?"Lâm Nhất thay đổi chủ đề để thu hút sự chú ý của đối phương.
Diệp Tử Lăng gật đầu: "Lời đồn không sai, hắn chắc chắn là đệ tử thân truyền của Phù Vân Kiếm tông chúng ta. Có lẽ hắn xuất thân trong thế gia Hoang Cổ như Lạc Hoa, nên có hứng thú với bí mật của núi Thánh Kiếm mới lén đến tu luyện ở Phù Vân Kiếm tông chúng ta.”
"mm
Lâm Nhất không kìm được cười thầm, sao lại hắn lại không biết mình xuất thân từ thế gia thánhh giả nào vậy.
Nhóc con, trí tưởng tượng của tỷ phong phú quá!
Đột nhiên, Lâm Nhất nhìn người bên kia và nói nhỏ: "Diệp cô nương, tỷ đã thăng cấp Tinh Tượng rồi à?”
"Ừ, có lẽ hắn bón cho ta một viên Niết Bàn Đan. Chắc đệ chưa nghe nói về loại đan dược này. Nó không chỉ có tác dụng cải tử hoàn sinh mà còn có thể khiến người ta giác ngộ cực lớn giữa lằn ranh sinh tử.. "
Khi Diệp Tử Lăng nhắc đến chuyện này, trên khuôn mặt lạnh lùng hiện lên vẻ xấu hổ. Nàng ta lén nhìn Lâm Nhất, nhưng không nói hết. Đây là bí mật giữa
nàng ta và công tử Táng Hoa.
Lễ ra công tử Táng Hoa chỉ có một viên Niết Bàn Đan, nhưng hẳn bị thương nặng như vậy mà vẫn giữ Niết Bàn Đan cho mình.
Nếu hắn ở Phù Vân Kiếm tông, chắc hẳn đã từng thấy mình, chẳng qua mình không biết hắn là ai.
Lâm Nhất chớp mắt và chỉ im lặng mỉm cười.
Sao hắn chưa từng nghe nói đến Niết Bàn Đan chứ? Viên tỷ ăn còn do ta tự tay bón đó.
"Diệp cô nương, cây sáo ngọc này là do hắn để lại à?"Lâm Nhất nhìn chằm chặp vào cây sáo Tử Ngọc Thần Trúc mà đối phương đang cầm, phải nghĩ cách
lừa gạt mới được.
"Ừ, chắc hắn đã bị thương nặng, không kịp mang cây sáo ngọc đi, đây là thánh khí có lai lịch không tầm thường!”
Diệp Tử Lăng khế cau mày nhìn cây sáo Tử Ngọc Thần Trúc trong tay, rồi nhẹ nhàng thở dài.
"Đây là cây sáo Tử Ngọc Thần Trúc."Lâm Nhất đột nhiên nói.
Diệp Tử Lăng nhướng mày, trong mắt thoáng hiện vẻ kỳ lạ, nói khẽ: “Đệ biết hả?"
"Đệ đã từng nói với tỷ rồi, đệ cũng biết thổi sáo."Lâm Nhất mỉm cười nói. Diệp Tử Lăng ngẫm lại một lát, mới nhớ ra đúng là đối đã nói như vậy.
"Đệ xem thế này được không? Nhất định phải trả lại cây sáo Tử Ngọc Thần Trúc này cho công tử Táng Hoa."
Lâm Nhất cân nhắc giọng điệu, thấy đối phương gật đầu, hắn lập tức cười †ủm tỉm nói tiếp: "Diệp cô nương không giỏi âm luật, hay là giao cho ta bảo quản trước đi. Nếu hắn thật sự là đệ tử chân truyền của Phù Vân Kiếm tông. Ta chỉ cần thổi một khúc sao trong tông môn, hắn tự khắc sẽ xuất hiện để lấy.”
"Hình như cũng có lý."