Vào giây phút Lâm Nhất ngẩng đầu lên nhìn, hắn cảm giác như rơi vào một hầm băng, sống lưng lạnh buốt, tay chân lạnh lếo. Đây là lần đầu tiên sau khi đến Côn Luân hắn cảm thấy nguy hiểm, đây là khí tức của tử thần.
Trong ánh chớp, đôi mắt Lâm Nhất không ngừng lóe lên tinh quang, sau đó âm thanh rồng ngâm vang lên. Thương Long Kiếm hóa thành thực thể, biến thành một con cuồng long dài trăm thước, móng vuốt cuồng long mang theo gió và sấm sét, bao quanh Lâm Nhất.
Đồng thời, kiếm ý trong người hắn điên cưồng tăng lên, chỉ trong một hơi thở đả đạt đến cảnh giới Thông thiên đỉnh phong đại viên mãn.
Với sự hợp nhất của kiếm ý Thông Thiên và Thương Long kiếm, bóng rồng lượn lờ xung quanh hắn, phát ra một lưồng khí tức kinh người, như thể có một
con rồng thật đến từ thời thái cổ vậy.
Mọi người đều hít sâu một ngụm khí lạnh, sắc mặt đại biến.
“Kiếm ý thông thiên? Đỉnh phong đại viên mãn? Có điều... tại sao lại cảm thấy, nó đã vượt qua phạm vi kiếm ý Thông Thiên nhỉ...”
Ngay cả mấy người Diệp Tử Lăng cũng lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Nhất không chút dè dặt tế ra kiếm ý.
Kiếm ý bán bộ tứ phẩm đương nhiên đã sớm vượt qua phạm trù của kiếm ý Thông Thiên, huống hồ hắn còn hiểu thấu đáo, từ lâu đã biết được sự huyền diệu của kiến thức vô tận.
Kén kiếm giữa hai lông mày đã thành hình, chỉ đợi nước chảy thành sông liền có thể thực sự trở thành kiếm ý Thần Tiêu.
Bóng rồng bao quanh Lâm Nhất đột nhiên mở choàng hai mắt, linh khí giữa trời và đất bắt đầu sục sôi. Kiếm ý khốc liệt điên cuồng càn quét qua khoảng không, đôi mắt rồng uy nghiêm kia tỏa ra khí thế khiến không ai có thể nhìn thẳng.
Sự tồn tại của nó đáng sợ hơn gấp mười lần so với huyết xà bay ra khỏi địa ngục kia.
Nó hấp thụ kiếm ý bán bộ tứ phẩm và hoàn toàn "sống" lại, một thân uy áp của bậc đế vương muôn loài hô mưa gọi gió, cặp mắt rồng rực ánh kiếm quang xé nát bầu trời.
Trước sự chứng kiến của mọi người, Lâm Nhất với kiếm ý bán bộ tứ phẩm cùng uy lực của kiếm Thương Long cứng rắn chống lại một đao của đối thủ.
Khoảnh khắc đao quang trăm trượng chém xuống, một tiếng chuông như ẩn như hiện vang vọng khắp thế gian, giống như thanh âm của đại đạo khiến vạn vật văng lặng lại. Ngay sau đó là những chùm ánh sáng chói lòa kỳ lạ không có cách nào hình dung nở rộ như pháo hoa với sắc màu sặc sỡ, lộng lẫy tới cực. điểm.
Từng đợt sóng dao động khủng khiếp bắt đầu cuộn trào, khiến tất cả những người có mặt phải thất sắc, nhao nhao lách người né tránh.
Những cột đá cực kỳ cứng cáp cũng ào ào vỡ vụn dưới cơn rung chấn này.
Hai bóng người đồng thời rút lui, dư âm còn sót lại trên người mỗi người hóa thành gió bão, càn quét tứ phía.
Cả người Lâm Nhất đầm đìa máu tươi, nhưng long văn tím vàng lấp lóe kia cuối cùng cũng chặn đứng được đao quang sắc bén của đối thủ.
Thấy đối phương còn chưa kịp đứng vững, trong mắt Lâm Nhất lập tức lóe lên một tia quyết đoán, chính là lúc này!
Cảnh giới Tỉnh Tượng quả thực quá mạnh mẽ, đối phương còn chưa sử dụng chiêu thức mạnh nhất của Tinh Tượng, nếu không thì... sẽ không có bất kỳ cơ hội nào để đánh bại hoặc giết chết đối thủ.
Bỏ qua vẻ ngạc nhiên trên khuôn mặt mỗi người, Lâm Nhất vươn tay tung ra một chiêu.
Hộp bật mở, kiếm Táng Hoa hóa thành tia sáng rơi vào tay hắn. nguyên thạch màu vàng với ngọn lửa màu máu đan xen hoa văn rồng ẩn trong hộp kiếm giấy dụa muốn thoát ra.
Nhưng hộp kiếm có thể nhanh chóng hồi phục kia trong chớp mắt đã phong ấn nó lại vào bên trong.
Cảnh tượng này chỉ diễn ra trong tích tắc, không đến một cái chớp mắt, nhưng Tần Phong lại nhạy cảm nhận ra, hắn lập tức hét lên: “La Khuê, đừng quan †âm nhiều nữa, mau tế ra Tinh Tượng giết chết hắn, nguyên thạch chính là nằm ở
trong tay hắn!
Mọi người đều bị số trước thông tin đột ngột này, tất cả ánh mắt lại đồn dập đổ qua.
Diệp Tử Lăng vậy mà không cất nguyên thạch bên người mà tín nhiệm người này như vậy.
Ánh mắt La Khuê sáng quắc như loài thú săn mồi, không chút chần chừ, vừa tiếp đất liền gầm lên một tiếng. Ánh sáng màu máu nở rộ khắp người, cả bầu trời như nhiễm cả tầng máu, một bức tranh dần hé mở sau lưng hắn ta.
Cuộn tranh còn chưa được trải rộng nhưng có thể nhìn thấy bên trên chính là Tỉnh Tượng của hắn, mỗi người khi đột phá tới cảnh giới Tinh Tượng đều sẽ
ngưng kết một bức tranh cho riêng mình.
Khi cuộn tranh hoàn toàn rộng mở, sự khủng bố của cảnh giới Tỉnh Tượng không chút kiêng dè mà bộc lộ.
Đối mặt với Thiên Phách, La Khuê chưa từng nghĩ tới việc sẽ thể hiện ra Tinh Tượng của mình, chuyện này đối với hắn là một sự xúc phạm. Nhưng giờ đây quyền chủ động đã không nằm trong tay hắn nữa, chém giết đối thủ đoạt lấy nguyên thạch mới là đúng đắn.
“Ngươi không còn cơ hội nữa đâu”.
Tay phải Lâm Nhất đặt trên chuôi kiếm, không chút rối loạn, lạnh nhạt phun ra một câu.
“Phù Vân Tế Nhật!”
“Gió cuốn mây tan!” “Mây đông cửu tiêu!” “Nuốt mây hóa rồng!” “Thanh Vân trực thượng!”
Khi Táng Hoa được rút ra khỏi vỏ, Lâm Nhất dùng kiếm ý mạnh mẽ trong nháy mắt triệu hồi Phù Vân Thập Tam Kiếm kiếm đầu tiên tới kiếm thứ chín.
Trong khoảnh khắc, kiếm quang bay đầy trời, bốn phương tám hương đều là tàn ảnh của kiếm khách áo lam, hư không đều là bóng dáng của Thanh Loan.
Thanh Loan Tề Phi, cửu kiếm kinh thiên.
Cuộn tranh phía sau La Khuê còn chưa kịp mở ra, chín đạo kiếm quang đã chém nó thành từng mảnh. Kiếm quang chói mắt, máu thịt bay tung tóe, La Khuê, người khét tiếng ở biển Khô Huyền, cứ như vậy chết trước mặt mọi người.
Quá nhanh!
Quá nhanh rồi!
Cảnh tượng này làm người ta không thể suy nghĩ, nhanh đến nỗi tàn ảnh giữa trời đất còn chưa tan đi, nhanh đến mức tiếng kêu của Thanh Loan vừa mới vang lên, nhanh đến nỗi kiếm quang dường như vĩnh hằng vô tận.