'Táng Hoa tuốt khỏi vỏ, Lâm Nhất phóng ra một nhát kiếm, tiếng sấm rền vang dội không ngừng. Nhưng ngẩng đầu lên nhìn, lại không thấy một tia chớp nào, chỉ có gió cuồng loạn ngoài chín tầng trời. Lúc này mới nhận ra, đó không phải tiếng sấm, mà là tiếng gió gào thét như sấm.
Đây đã là cảnh giới rất thâm hậu, không phải người thường có thể làm được.
Sắc mặt Phùng Chương khẽ biến đổi, nhưng ngay lập tức lẩm bẩm trong lòng, cũng chẳng có gì ghê gớm, gió gào như sấm thì ta cũng làm được.
Rầm!
Nhưng mọi người lại đổi sắc mặt dữ dội, tất cả đều hít một hơi dài, trong đám mây sấm kia không phải gió mà là một con rồng đang quấn quýt!
Con rồng ấy lướt đi, xé tan đám mây, nơi nó đi qua, gió sấm gầm thét dữ dội khủng khiếp.
Cùng là chiêu Phong Động Cửu Tiêu, nhưng dị tượng do Phùng Chương và Lâm Nhất tạo ra hoàn toàn không thể so sánh, một trên trời, một dưới đất, một là rồng, một là sâu bọ!
Rào rào!
Chỉ nhìn thoáng qua, thanh kiếm trong tay Phùng Chương đã rơi xuống đất, hắn ta tái mét mặt mũi, hoàn toàn ngây người, làm sao có thể như vậy?
"Kiếm thứ hai, Lôi Lệ Phong Hành!”
Không đợi mọi người tỉnh lại, Lâm Nhất lại phóng ra một chiêu kiếm nữa, quang mang bừng lên, tiếng sấm gào thê lương vang khắp chín tầng trời. Tiếng kêu thảm thiết ấy xé lòng người, không ít đệ tử nội môn trên Phi Vân Điện hoảng sợ tái mặt, run lẩy bẩy.
Rầm!
Một đầu lâu quái dị khủng khiếp từ đám mây chui ra theo chiêu kiếm này, nhiều đệ tử đã hoảng sợ từ trước lập tức ngất xỉu.
"Là Thiên Quỷ!"
Các trưởng lão trên đài cao đều run rẩy tay chân, không phải vì sợ hãi, mà vì xúc động dữ dội.
Đây là Hóa Cảnh!
Trong truyền thuyết, khi luyện Phong Hành Kiếm Pháp đến Hóa Cảnh mới có thể tạo ra dị tượng như vậy, đã hàng trăm năm nay không có đệ tử nào đạt tới cảnh giới này. Các trưởng lão đều ngây người kinh ngạc, nghẹn họng không thốt
nên lời.
Hỏng bét rồi... Những đệ tử thân truyền vốn chế nhạo Lâm Nhất trước đó giờ đều há hốc mồm, trố mắt ngơ ngác.
Lâm Nhất này có phải người không vậy? "Kiếm thứ ba, Thừa Phong Phá Lãng!" Lâm Nhất phóng ra một nhát kiếm, với tốc độ kinh hoàng, liên tiếp xuyên qua
mười tám tầng màn nước. Bầu trời mưa rơi lấp lánh, còn chiêu kiếm đã nhanh đến mức không thể nhận ra, độ sắc bén đã vượt ra ngoài tưởng tượng.
Dù là sóng lớn cao vút chọc trời cũng khó lòng chống nổi được chút sắc bén của chiêu kiếm này, chiêu kiếm quá kinh diễm làm người ta sửng sốt.
Nhìn đến đây, mọi người đã hoàn toàn bội phục trước lời nói của Lâm Nhất, sau khi chứng kiến hắn thi triển kiếm pháp.
Phong Hành Kiếm Pháp của Phùng Chương không chỉ tệ, mà là tệ không thể tệ hơn, tệ đến mức hủy diệt trời đất. Thế mà hắn ta còn dám nghi ngờ Lâm Nhất, nghi ngờ rằng Lâm Nhất đã gian lận nên mới liên tiếp phá được mười chiêu của mình.
Thật là một trò cười lớn, sau khi nhìn Lâm Nhất thi triển Phong Hành Kiếm Pháp, kiếm pháp của Phùng Chương giống như cái sàng, nhìn thoáng qua toàn là sơ hở.
Ngay cả chính bọn họ, có lẽ cũng có thể phá tan hoàn toàn, chỉ là không dễ dàng như Lâm Nhất mà thôi.
Trên Phi Vân Điện, Lâm Nhất phóng ra kiếm sau nhanh hơn kiếm trước, mỗi một chiêu đều khiến người ta trầm trồ khen ngợi, kinh ngạc vô cùng.
"Phong Hành Cửu Thiên!"
Lâm Nhất thi triển xong chiêu kiếm cuối cùng, rồi thu kiếm vào vỏ, từ từ hạ xuống từ trên không.
Kiếm của hắn đã dừng lại, nhưng trái tim của mọi người vẫn đập loạn xạ không ngừng.
Trên dưới Phù Vân Kiếm Tông, ngoại trừ chưởng giáo, tất cả đều ngây người trố mắt. Chỉ với bảy bước chân, hắn đã luyện võ học tạo hóa cấp đế giả lên đến Hóa Cảnh trong truyền thuyết.
Yêu nghiệt chỉ ở Thiên Phách cảnh này thực khiến người ta khó tin nổi.
Những đệ tử thân truyền vốn chế nhạo Lâm Nhất ếch ngồi đáy giếng trước đó, sắc mặt bây giờ đều khó coi tới mức không thể nói năng gì, mặt quá đau, cái