Những lời chế giễu không hề có chút khách khí khiến trên dưới Phù Vân Kiếm Tông cảm thấy nghẹn uất. Trước đây, họ còn chỉ trích Lâm Nhất vô liêm sỉ.
Nhưng dù thế nào đi nữa, dường như cũng không có ai vô liêm sỉ hơn Phùng Chương sư huynh, hoàn toàn không biết xấu hổ.
Các đệ tử thân truyền khác thay đổi sắc mặt, lóe lên vẻ xấu hổ. Điều này thực sự hơi không thích hợp... Dù gì đi nữa, Tinh Quân cũng không nên tranh giành với Thiên Phách, quá mất mặt.
Nhưng Phùng Chương hoàn toàn không ngần ngại, còn cười thoải mái: "Nếu ngươi muốn nhường suất cho ta, ta chắc chắn có thể chịu đựng được."
Chỉ cần có thể lên núi Thánh Kiếm, mất chút mặt mũi thì có nghĩa lý gì, huống hồ hắn ta thực sự cảm thấy mình xứng đáng lên núi Thánh Kiếm hơn.
"Quá đáng lắm rồi!" Tiểu Vũ tức giận, gương mặt đỏ bừng, hai nắm đấm siết chặt.
Diệp Tử Lăng cười lạnh trong lòng, không chỉ quá đáng mà thậm chí vô liêm sỉ tột cùng. Các đệ tử thân truyền khác đều lặng lẽ lùi ra xa khỏi Phùng Chương, nhưng hắn ta vẫn hoàn toàn không hay biết.
"Phùng Chương, ngươi có biết xấu hổ không hả?" Đột nhiên, chưởng giáo lên tiếng, cười nói. "Ta...
Trong lòng Phùng Chương run lên, sợ tới mức suýt ngã nhào xuống. Nếu có thể, hắn ta thực sự muốn nói rằng mình không cần mặt mũi. So với suất lên núi Thánh Kiếm, mặt mũi hoàn toàn không đáng kể.
Nhưng giọng nói của chưởng giáo rõ ràng không đúng, ẩn chứa ý cảnh cáo.
"Mặt mũi thực sự không quan trọng, nhưng nếu ngươi không cần, lão phu vẫn cần. Ngươi muốn suất lên núi Thánh Kiếm cũng được, miễn là khiến hắn tâm phục khẩu phục, lão phu không thể nhịn được khi hẳn khinh thường môn phái của chúng ta." Trên mặt chưởng giáo Phù Vân vẫn hiện ý cười nói.
Phùng Chương xoay chuyển tròng mắt, lập tức nảy ra ý định, hắn ta nhìn Lâm Nhất: "Lâm Nhất, ta sẽ không bắt nạt ngươi. Ta sẽ áp chế tu vi xuống Thiên Phách cảnh, nếu ngươi có thể chống đỡ mười chiêu của ta, ta sẽ không tranh giành với ngươi nữa. Nếu không chịu nổi, ngươi phải nuốt giận vào trong!"
Lúc đầu hắn ta muốn nói ba chiêu, nhưng nghĩ đến sức mạnh mà Lâm Nhất đã thể hiện trước đó, lập tức đổi lời, tăng lên mười chiêu.
"Tất nhiên, sư huynh sẽ không dùng võ học Thánh Linh để bắt nạt ngươi!" Phùng Chương mỉm cười, nhẹ giọng nói.
Lâm Nhất cười nói: "Đệ tử Phù Vân Kiếm Tông đều là những người tốt, miệng luôn nói không bắt nạt ngươi. Ta có gì không muốn đâu, nếu ngươi muốn tự làm nhục mình thì ta sẽ chiều lòng ngươi!"
"Lời nói của sư đệ rất sắc bén đấy, nhưng ta là Tinh Quân, sẽ không để ý so đo những điều đó đâu." Phùng Chương mỉm cười tươi, hoàn toàn không để ý lời nói của Lâm Nhất, sắp có được suất lên núi Thánh Kiếm rồi nên tâm trạng rất tốt.
Đã đồng ý rồi!
Lâm Nhất thực sự đã đồng ý, Phùng Chương sư huynh là Tinh Quân, tu vi trong số các đệ tử thân truyền cũng được xem là đúng đầu.
Tuy hắn ta hơi vô liêm sỉ, nhưng về thực lực thì mọi người vẫn rất công nhận. Không ai nghĩ rằng Lâm Nhất lại trực tiếp đồng ý ngay lập tức mà không hề do dự.
Và thái độ mạnh mẽ ấy, khí thế sắc bén kia vẫn trước sau như một, dường như không hề thu lại khi đối mặt với Tinh Quân.
"Nhất sư đệ, Phùng sư huynh đã đạt đến Tinh Nguyên cảnh viên mãn đỉnh phong rồi, ngươi phải cẩn thận đấy, tuyệt đối không được chủ quan." Truyền âm của Tiểu Vũ vang lên bên tai Lâm Nhất, Lâm Nhất mỉm cười, cô nhóc này thực sự rất quan tâm mình.
Tinh Quân có ba cảnh giới lớn: Tinh Nguyên cảnh, Tinh Hà cảnh và Tỉnh Tương cảnh.
Phùng Chương đã đạt đến viên mãn đỉnh phong của Tinh Nguyên cảnh, có nghĩa là bất cứ lúc nào cũng có thể bước vào Tỉnh Hà cảnh, tu vi như vậy trong số các đệ tử thân truyền thực sự rất mạnh.
Nhưng đối với Lâm Nhất mà nói, nếu hắn ta dám đấu với mình ở Thiên Phách cảnh thì chỉ là tìm đường chết mà thôi.
Các đệ tử Phù Vân Kiếm Tông thấy rất lạ vì sao hắn lại đồng ý, nhưng Lâm Nhất không thể nghĩ ra lý do gì để không đồng ý, huống hồ hắn cũng đã rất bực với Phùng Chương này rồi.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!