Giờ phút này, trong lòng mọi người đều không bình tĩnh, thanh kiếm kia thế mà lại là kiếm của Lâm Nhất.
'Táng Hoa là tên của thanh kiếm vô song ấy, đây mới là hào quang vốn có của nó ư?
Nửa đời bèo tấm theo nước trôi đi, giông gió một đêm chôn vùi cánh hoa. Hồn như cành liễu la đà, người đi ta ở, biết bao mùa thu.
Ta, người mai táng hoa, táng hoa cũng táng người!
Chưa chờ mọi người hoảng sợ, Lâm Nhất cầm kiếm, ánh mắt quét qua thân kiếm, sau đó cả người nhoáng lên, xông đến trước mặt đám người Thần U. Mọi thứ nói ra thì dài, nhưng thực tế chỉ xảy ra trong chớp mắt.
Đám giới tử Thần U vừa lao ra khỏi mặt nước, còn chưa kịp nhìn mặt Lâm Nhất thì hắn đã cầm Táng Hoa xông đến trước mặt họ.
"Ta có một kiếm, chờ các ngươi đã lâu!"
Lâm Nhất rũ mắt nhìn đối phương, lạnh lùng nói. Trong khi nói chuyện, một kiếm kia cũng chém tới.
Tất cả hoa Tỉnh Ma trong khí hải của hắn đều bùng cháy, cơ thể trong suốt lóng lánh như ngọc. Kiếm quang do hản thi triển gây ra dị tượng mênh mông cuồn cuộn, dào dạt sức sống chưa từng có. Kiếm quang hóa thành một ráng mây hồng nhuộm đỏ cả bầu trời trông hết sức mỹ miều, còn đẹp hơn cả hoa Tỉnh Ma nở rộ rất nhiều.
Ánh sáng trên thế gian, cái nào cũng muôn màu muôn vẻ!
Nhưng đây lại là màu sắc huy hoàng mà ta thấy được, là Sơ Thủy Chi Kiếm chỉ thuộc về một mình Lâm Nhất.
Đám người Thần U thoáng chốc hoảng sợ biến sắc, lúc Lâm Nhất đánh tới lập tức liều mạng vận chuyển chân nguyên và huyết khí định ngăn cản một kiếm ấy.
Nhưng một kiếm này lại cực kỳ đáng sợ, Lâm Nhất đã chờ họ từ lâu.
Phụt!
Đợi đến khi kiếm quang bổ xuống, mọi thứ đều mai một, ba giới tử chết thảm. Sạch sẽ dứt khoát, không hề có cơ hội xoay chuyển đất trời, cũng chẳng có vật lộn.
Một kiếm!
Một kiếm của Lâm Nhất làm lơ kiếp Thiên Phách, đạt tới Thiên Phách tầng bảy trực tiếp chém chết đám giới Thần U. Họ hoàn toàn bị chém chết mất xác, hóa thành cát bụi mai một, thần tiên cũng không cứu nổi.
Đến cả cặn cũng không còn, mọi thứ nhanh tới nỗi mọi người chẳng kịp thở hay suy nghĩ được gì.
Kiếm ý đỉnh cấp, chuôi kiếm đỉnh cấp, kiếm chiêu đỉnh cấp đã tạo ra một kiếm mạnh nhất trong cuộc tranh tài vạn giới trên con đường thông thiên.
Ba người Thần U trốn mọi người lẻn vào dưới đáy Thánh Tuyền Linh Trì, tự cho rằng hoàn mỹ không ai biết. Đợi đến khi mọi người trên mặt nước đánh ngươi chết ta sống, họ lại xuất hiện nhặt của hời, giãm tất cả dưới chân.
Họ nghĩ rất hay, nhưng sự thật lại hết sức tàn khốc. Mọi người trên đời này ai cũng có thể quên họ, nhưng riêng Lâm Nhất lại
không. Mục đích lớn nhất của hắn khi đến đây không phải để tranh vị trí đầu bảng, mà là giết ba người họ.
Trên cao nguyên Hoàng Sa, ba người cử cao thủ chặn đường hắn thì trong lòng Lâm Nhất đã muốn giết họ rồi. Sau khi đến thành Phong Lăng, họ lại tổ chức đại hội Sát Yêu, làm nhục Nguyệt Vị Vi trước mặt mọi người thì hắn và họ đã như nước với lửa.
Người không chọc ta, ta không chọc người. Nếu người chọc ta thì ta sẽ trả lại gấp 10 lần!
Trong lòng Lâm Nhất chưa bao giờ quên nỗi căm hận ấy, cũng không dám quên. Hắn hận sự vô dụng, hận sự bất công, hận kiếm tâm không thuận.
"Không... không thể nào?"
Đế Vũ vẫn còn thoi thóp nằm trên mặt nước, trợn tròn đôi mắt không tin nổi vào mắt mình. Hăn ta cảm thấy mình thật thảm, sắp chết rồi còn bị Lâm Nhất vả mặt hết lần này đến lần khác khiến hắn ta chết cũng không yên.
Giận dữ không nguôi, ức chế muốn chết!
Lúc trước, Lâm Nhất dùng kiếm trận Tử Diện đánh bại năm giới tử khiến họ mù lòa, sống không băng chết đã đả kích rất nhiều đến Đế Vũ. Điều đó đánh nát chút ý chí sông còn còn lại của hắn ta, khiến niềm kiêu hãnh của Đế Vũ bị giãm đạp một cách thậm tệ.
Hóa ra những điều Lâm Nhất nói là sự thật, đối phương muốn đánh bại hắn †a thì chỉ là chuyện nhỏ. Mọi việc trở nên rắc rối như vậy là vì không muốn chừa chút hy vọng sống nào cho hắn ta thôi.
Giờ Lâm Nhất trực tiếp giết chết tam đại giới tử chỉ với một kiếm, khiến Đế Vũ hoàn toàn hết hy vọng. Nếu lúc đó trong tay Lâm Nhất có kiếm và sử dụng đòn sát thủ này để giết hắn ta thì chắc cũng chỉ là chuyện cỏn con.
Ngoài các trưởng lão ra, với sự kết hợp giữa bảo kiếm vô song, kiếm ý Thông Thiên và cả một kiếm chấn động cổ kim ấy của Lâm Nhất thì còn ai dám ngăn cần hắn trên con đường thông thiên này nữa?
Ai có thể đỡ được một kiếm ấy? Chẳng ai cả!
Thương thay cho những người đang cạnh tranh lúc này như họ, kết quả cũng chỉ đáng một kiếm của người khác, đúng là đáng buồn.
Nhớ ban đầu, hắn ta nghe thấy người khác nhắc đến tên Lâm Nhất, nói hắn giết người chỉ bằng một kiếm, hắn ta còn khinh bỉ chẳng thèm đoái hoài. Đến giờ nghĩ lại, quả thật buồn cười!
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!