Nhóc con tóc tím thoáng chốc đỏ mặt, cãi chày cãi cố: "Đó là... đó là người hầu của bản Đế, bị người hầu nhắc tới không tính”.
Chát!
Lâm Nhất đét một cái lên mông nàng ta, lạnh nhạt nói: "Nhóc con, ăn nói đàng coi nào".
"Ngươi, ngươi, ngươi, dám đánh mông bản Đế. Bản Đế là Phượng Hoàng Thần Tộc của tứ hải bát hoang..."
Chát!
Nàng ta còn chưa nói xong, Lâm Nhất lại đét cho một cái.
"Đất trời chưa sinh, ta đã sinh, thế giới có sập, ta vẫn bất tử..."
Chát!
"Bản Đế..."
Chát! Chát! Chát!
"Hu hu hu, bản Đế sai rồi, mau thả bản Đế xuống, đừng đét mông ta". Cuối cùng cô nhóc cũng biết sai, không có mở miệng khoác lác nữa. Lâm
Nhất thấy thế mới thả nàng ta xuống. Có điều, sau khi giãy giụa xuống dưới, vẻ mặt nàng ta lập tức trở nên kiêu căng, híp mắt, bĩu môi.
"Rốt cuộc ngươi là ai, có thân phân gì?", Lâm Nhất nhìn nàng ta hỏi.
"Hừ, bản Đế đã nói rồi. Trời chưa sinh, ta đã sinh, thế giới có sập, ta cũng bất tử. Bản Đế là Đồ Thiên Đại Đế chí cao của bảy mươi hai sơn, ba mươi sáu thiên thuộc tứ hải bát hoang!", nhóc con ngửa đầu, ra vẻ lạnh nhạt xa cách nói.
Ban đầu, Lâm Nhất còn bị lời khoác lác của nàng ta hù, nhưng giờ đương nhiên đã không còn tin nữa.
Nàng ta chính là con Băng Phượng màu tím kia, dị chủng của Băng Phượng Tộc này bị Tử Diên Kiếm Thánh bắt được và phong ấn đến giờ.
Dù sao chắc hẳn sự tồn của nàng ta cũng có liên quan đến Tử Diên Kiếm Quyết và hộp đựng kiếm trên lưng mình.
Còn tại sao nàng ta lại yếu như vậy mà vẫn có thể giết chết tàn hồn của ma linh bằng một ánh mắt, thì có lẽ là có liên quan đến thiên phú nào đó của nàng 1a.
"Tên này của ngươi dài quá, sau này ngươi gọi là Tiểu Tử đi", Lâm Nhất hoàn hồn lại, bình tĩnh nói.
"Bản Đế mới không cần một cái tên khó nghe như vậy đâu", mặt mày nhóc con lộ ra vẻ ghét bỏ nói.
"Vậy gọi là Tiểu Ngưu đi, dù sao ngươi cũng thích khoác lác mà”, Lâm Nhất lạnh nhạt nói.
Sắc mặt cô nhóc lập tức đỏ ửng, nhỏ giọng nói: 'Bản Đế bỗng nhiên cảm thấy, Tiểu Tử cũng khá tốt".
Lâm Nhất cười, không so đo với nàng ta, quan sát xung quanh hỏi: "Tiểu Tử, ngươi kéo ta vào không gian này, chắc hản cơ thể ta vẫn còn ở dưới đáy hồ đúng không? Ta còn có thể sống bao lâu?"
"Chắc khoảng nửa tiếng, ngươi yếu quá, năm xưa bản Đế muốn đánh bại đối thủ như Đế Vũ còn không dám thổi quá mạnh nữa là", Tiểu Tử khinh bỉ ngó Lâm Nhất, khuôn mặt bầu bình lộ ra vẻ ghét bỏ.
"Vậy ngươi đi ra ngoài thổi một hơi giết hắn ta cho ta đi”, Lâm Nhất nhàn nhạt nói.
"Với trình độ đó vẫn không đáng để bản Đế ra tay", lần này nàng ta không đỏ. mặt mà nghiêm túc nói.
Tuy chỉ vừa mới gặp, nhưng trong lòng Lâm Nhất lại biết rố nàng ta không có khả năng là khinh thường. Dù hồi xưa Tử Băng Diên Tước này có mạnh thế nào
thì giờ cũng chỉ là một con gà.
Vẫn phải dựa vào chính mình thôi!
Lâm Nhất nghĩ đến bảo cốt bị cướp đi thì sắc mặt cũng trở nên lạnh lẽo, nghiêm túc hỏi: "Bảo cốt của ta có cấm chế thần văn, tại sao Đế Vũ lại lấy được vậy? Ngươi biết không?”
Mặt mày Tiểu Tử lộ ra vẻ đắc ý, cong môi nói: "Trời chưa sinh ta đã sinh, thế giới có sập, ta cũng bất tử. Trên đời này không có bí mật nào mà bản Đế không biết".
"Nói nghe xem nào'. Lâm Nhất đen mặt, cô nhóc này quả thật không khoác lác là sẽ chết mà.
"Khụ khụ, trái tim của hắn ta có khắc một bộ thần văn đầy đủ, có lai lịch ngang ngửa với bảo cốt Thương Long của ngươi", Tiểu Tử chậm rì rì đáp.
"Hóa ra là vậy, tên kia giấu tài ghê thật".
Ánh mắt Lâm Nhất lập lòe, trong các giới tử cũng không phải ai cũng ngu như Hoàng Đồ và Thần U.
"Còn một chuyện nữa, Thương Khung Thánh Y do Thương Long Chỉ Chủ ban tặng cho ta rõ ràng có thể kích hoạt trong lúc sống còn. Vậy tại sao hồi nãy lại không hoạt động?", Lâm Nhất hỏi.
Chắc hẳn đối phương cũng biết chuyện trong bảo điện Thương Long, trước khi vào đó, nàng ta đã giết chết ma linh định đoạt xá hắn nữa mà.
"Thương Long Chi Chủ kia cũng coi như có chút bản lĩnh, nhưng tại ngươi không nghe rõ lời ông ta nói ấy. Nó chỉ dùng để đề phòng mấy lão quái vật thôi. Theo bản Đế, chắc chỉ khi có cao thủ mạnh hơn ngươi hai cảnh giới lớn ra tay giết ngươi thì nó mới có thể bị kích hoạt. Còn người đánh nhau với người trong cùng thế hệ... E rằng dù ngươi bị đánh chết cũng chẳng có phản ứng đâu", Tiểu Tử nhàn nhạt đáp.
Lâm Nhất chợt nhớ ra hình như có chuyện ấy thật.
Nếu bị người trong cùng thế hệ đánh chết, suy nghĩ của Thương Long Chi Chủ chỉ có thể coi như là sai rồi.
Bảo cốt bị lấy, Thánh Y không thể kích hoạt, tình trạng hiện tại quả thật khá nan giải. Đợi đến khi cơ thể hoàn toàn khô kiệt thì không gian ý thức này cũng sẽ biến mất.
Chắc hẳn Nguyệt Vĩ Vi và ngựa Huyết Long đang vô cùng lo lắng cho mình.
Sắc mặt Lâm Nhất lập tức trở nên nặng nề, cân nhắc nói: "Tình hình này đúng là nan giải".
"Có bản Đế ở đây thì ngươi chưa chết được đâu". "Ngươi có cách nào hả?"
"Ngươi muốn chết, nhưng ta vẫn chưa muốn chết đâu", Tiểu Tử hơi khinh bỉ liếc Lâm Nhất, suy tư nói: "Trước khi ngươi ngất, bản Đế đã thi triển Thương Long Thánh Thiên Quyết cho ngươi rồi. Nửa tiếng sau, vết thương của ngươi sẽ lành lại thôi. Có điều, giờ ngươi đã mất bảo cốt, chưa chắc sẽ là đối thủ của Đế Vũ. Ngươi yếu ghê luôn, cũng chẳng thèm tu luyện Tử Diên Kiếm Quyết bản Đế để lại cho ra hồn, không thì đâu rơi vào tình trạng như hôm nay".
"Tử Diên Kiếm Quyết là do ngươi để
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!