Lâm Nhất có một dự cảm mãnh liệt là toàn bộ hung hồn cũng không phải võ hồn chân chính của mình, mà thanh "Đoạn Kiếm" kia mới là.
Ban nãy, khi ánh sáng lóe lên, ngoài thấy rõ hình dáng võ hồn là Côn Bằng ra, Lâm Nhất còn thấy thanh kiếm kia, mà nó đã rút ra được một phần tư.
Thân kiếm đen thui như mực, khắc hoa văn thần bí ảo diệu, bên trong như chứa đựng một sức mạnh hủy diệt đất trời.
Có một cảm giác dồn nén khó có thể hình dung tỏa ra từ trên thân kiếm, chỉ liếc một cái thôi mà đầu óc như bị hút vào, muốn quỳ lạy vâng lệnh nó. Thần kiếm có một loại uy áp trời sinh khó lường ấy, một khi xuất hiện thì chắc chắn sẽ kèm theo một kiếp nạn động trời.
Trong lòng Lâm Nhất có một suy đoán, cái gọi là bát đại hung hồn thực tế đều là kiếm hồn của thanh kiếm kia.
Có người từng giết chết Cùng Kỳ, Đằng Xà, Côn Bằng và vô số mãnh thú thái cổ thật sự. Sau đó, dùng máu và hồn phách của chúng luyện hóa ra một thanh kiếm.
"Nếu võ hồn của mình là thanh kiếm kia thật thì đã có thể giải thích tại sao trình độ kiếm đạo của mình lại biến thái như thế".
Lâm Nhất vê cằm rồi như nghĩ đến gì đó, trong mắt lập lòe vẻ thâm thúy.
Trên con đường thông thiên có thể tùy tiện gặp được cao thủ, nhưng đa số đối thủ của Lâm Nhất còn chưa kịp gọi võ hồn ra đã bị hắn một kiếm giết chết.
Võ hồn là mệnh hồn trong ba hồn bảy vía, người có thiên hồn và địa hồn. Ngoài hai hồn đó ra, còn có mệnh hồn lớn lên theo mình. Một khi võ hồn bị đánh nát thì ba hồn bảy vía cũng thiếu mất một hồn. Người nếu như cái xác không hồn thì đương nhiên cũng chết.
Không đến mức bất đắc dĩ thì chẳng ai sẽ gọi võ hồn ra, bị dồn đến đường cùng của đường cùng mới bắt buộc gọi nó ra.
Nghe nói, đến cảnh giới Tinh Quân thì võ hồn có một tác dụng tuyệt vời. Nó sẽ tồn tại bởi một hình thức khác nhưng cũng không biết sẽ như thế nào.
Một lúc lâu sau, Lâm Nhất mới hoàn hồn, bình tĩnh lại.
Chắc hẳn đại thế được gọi là Côn Luân kia sẽ cực ký xuất sắc, dù Tinh Quân ở trong đó cũng không thể coi như cao thủ. Thế nên, mình nhất định phải tranh thủ thời gian tìm kiếm cơ duyên trên con đường thông thiên này.
Nếu không dù đến với đại thế ấy thì cũng chỉ là tầng lớp cấp thấp, chẳng khác gì con kiến.
Thương Long Cấm Khu lần này, mình nhất định phải gặt hái được gì đó, tốt nhất là tìm được một số truyền thừa mạnh mẽ.
Ánh mắt Lâm Nhất lập lóe ánh sáng, cũng chỉ có ở Thương Long Cấm Khu trở nên mạnh hơn thì hắn mới có tư cách đến giới Nguyệt Vi Vi. Lâm Nhất cũng không hy vọng thấy đối phương gặp rắc rối mà mình lại khoanh tay đứng nhìn.
Kiếm ý Thông Thiên tăng lên đến tam phẩm, phải công nhận rằng là đã khiến Lâm Nhất mạnh lên gấp đôi.
Nếu giờ gặp phải cô gái váy tím kia thì dù không dựa vào ngựa Huyết Long và roi Tử Diễm Lôi Hoang thì Lâm Nhất cũng có nắm chắc đánh một trận với đối phương.
Nếu muốn thắng thì vẫn chưa biết chắc được.
Dù sao cũng là tu vi Thiên Phách tứ trọng thiên, hắn cũng chưa thấy đối phương dốc hết sức ra tay, thực lực của mình còn phải mạnh hơn nữa mới được.
Cần phải tu luyện Nhật Diệu Thần Quyền và phải dùng Thần Dương Toái Thiên Ấn luyện hóa một viên yêu đan vương gia thuộc tính hỏa.