Sau khi thăng cấp lên Thiên Phách, hắn đã thay da đổi thịt như tiềm long xuống vực, không phải người thường có thể tưởng tượng.
Mấy người nhìn Lâm Nhất, sâu trong mắt đều thoáng qua vẻ ngạc nhiên. Giờ phút này, khí thế và sự sắc bén trên người Lâm Nhất mang lại cho người ta cảm giác như mặt trời sáng rực, không thể nhìn thẳng.
“Thiên Phách đại thành?”
Diêm Khôi chợt kinh ngạc thốt lên.
Lúc này mọi người mới phát hiện chỉ mới qua vài ngày, tu vi của Lâm Nhất đã thăng lên Thiên Phách, hơn nữa còn đạt tới cảnh giới đại thành.
Thế thì nhanh thật, rốt cuộc hắn đã thu hoạch được cơ duyên như thế nào ở trong di tích Long Thành?
“Đừng trì hoãn nữa, đến nơi Nhật Diệu Chi Linh sinh ra trước đã”.
Trần Huyền hít một hơi thật sâu, không màng thương tích trên người mà lên tiếng.
Vốn dĩ họ cách nơi dị tượng xảy ra không xa lắm, sau nửa canh giờ cuối cùng cũng đến trước một khu vực.
Ở phía cuối tầm mắt có một kết giới hoả diễm kim sắc khổng lồ, kết giới đó giống như một cái móc sắt ngược trên mặt đất. Trên đỉnh của nó xuất hiện các loại dị tượng lấp lánh, hoả điểu thành đàn bay qua bay lại, thỉnh thoảng còn có kim ô hiện ra trong kết giới.
Tất nhiên những thứ này đều chỉ là dị tượng, không phải chân thật, nhưng dù vậy vẫn khiến người ta cảm thấy vô cùng chấn động.
Có mấy thiên tài rất to gan, muốn phá vỡ kết giới đi thẳng qua, còn chưa đến gần đã bị nhiệt độ nóng bỏng làm cho không chịu nổi.
Oanh!
Bầy chim lửa kia đột nhiên bay nhanh xuống, có người lùi lại hơi chậm, lập tức bị đốt thành tro bụi.
Người đó tan chảy ngay tại chỗ, hình ảnh vô cùng đáng sợ, khiến rất nhiều người ngu ngốc muốn di chuyển cũng bình tĩnh lại.
“Sư huynh”.
Vào lúc mấy người nhóm Lâm Nhất đang quan sát kết giới, một bóng người đi tới, là Liễu Vân của Hiên Vân giới.
Thấy đối phương đến, trong mắt Trần Huyền lập tức hiện lên tia máu, ở di tích Long Thành này chỉ cần không chết đều sẽ có thu hoạch rất lớn.
Liễu Vân là ngôi sao mới của Hiên Vân giới, còn chưa độ kiếp đã nắm giữ kiếm ý Thông Linh, trên dưới Hiên Vân giới đều có kỳ vọng rất lớn với Liễu Vân. Trong lòng Trần Huyền, Liễu Vân chưa chắc không thể phát triển thành Lâm Nhất tiếp theo, hắn ta đã có hiểu biết rất sâu sắc về sự kinh khủng của kiếm khách rồi.
“Sư huynh, lần này thu hoạch không nhỏ nhỉ”.
Liễu Vân cười hì hì, trong mắt loé lên vẻ đắc ý, trong lúc nói chuyện còn lén nhìn Lâm Nhất mấy lần.
Có lẽ người này không thể nào tưởng tượng quả Huyết Dương mà hắn ta lấy được chính là quả Huyết Dương của hoả hầu ba nghìn năm.
“Đợi lát nữa rồi nói”.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!