Sắc mặt Trần Khung đỏ lên, lập tức xấu hổ không thôi.
Đúng là miệng quạ đen, tốt không linh xui thì linh, muốn xem trò cười của người khác, kết quả mình lại thành trò cười.
Nhưng lại không thể cười nổi, Trần Khung vô cùng hổ thẹn, tức giận nói: “Tên khốn đó, hai ta cũng quên mất hắn là kiếm khách, còn là kiếm khách nắm giữ kiếm ý Thông Linh, rất giỏi khắc chế Ma cương. Phải nhanh chóng đuổi theo hắn mới được, nếu không hai ta thật sự sẽ bị hắn bỏ xa”.
Đường đường hai nhân tài của giới vực cao cấp, nếu bị một thằng nhóc của Huyền Hoàng Giới đùa bỡn, trò cười này sẽ rất khó coi.
“Đợi một lát”.
Tiên Vân Chân gọi Trần Khung đã co chân muốn đuổi theo.
“Ý gì?”
Trần Khung khó hiểu hỏi, bây giờ còn đợi gì nữa.
Tiên Vân Chân nhìn hắn ta giống như nhìn kẻ ngốc, nói: “Ngươi ngu à, chỗ này nhiều lối rẽ như vậy, ngươi tùy tiện đi vào lối nào cũng sẽ bị Ma cương vây công. Phải tìm được con đường mà hắn đi, nếu không mãi mãi cũng không thể đuổi kịp hắn”.
Tâm tư hắn ta rốt cuộc cũng tinh tế hơn nhiều, một lời làm tỉnh người trong mộng, Trần Khung bừng tỉnh.
Nhưng ở đây có quá nhiều lối rẽ, tìm kiếm cũng hơi rắc rối, song chung quy cũng đã có một tia hi vọng đuổi kịp đối phương.
Trong điện chính ở tầng hai lầu tàng bảo, một người một mèo sớm đã giết đến nơi.
Trảm Thiên tam kiếm, Kén Lôi.
Ầm!
Hai trưởng lão Ma cương thủ các nổ tung thành vô số mảnh vụn trước mặt Lâm Nhất.
Kén Lôi này càng ngày càng thuần thục.
Lâm Nhất đưa Táng Hoa vào vỏ, đặt vào hộp đựng kiếm trở lại, quan sát điện chính của tầng thứ hai.
Khác với bảo rương trong tầng một, điện chính tầng hai xếp đầy các loại võ học Tạo Hóa, nhìn kỹ lại thì có đến mấy chục cuốn.
Xem kỹ một phen, đa số đều là võ học Tạo Hóa hạ phẩm và trung phẩm, võ học Tạo Hóa thượng phẩm rất ít ỏi. Còn võ học Tạo Hóa cao cấp thì xem xong hoàn toàn ngay cả bóng dáng cũng chẳng thấy.
Đừng nói là võ học Tạo Hóa cao cấp hoàn chỉnh, ngay cả tàn quyển cũng không thấy.