Đó là dấu ấn của kiếm nô?
Có lẽ chẳng có ai dám nói ra câu này nữa, đó là tiên nhân chấp bút, vạn dặm núi sông như hoạ. Linh tê tô điểm, cảnh sắc tú lệ, kết tinh thành một điểm, rơi vào giữa mi tâm.
Hắn là Lâm Nhất, công tử Táng Hoa Lâm Nhất từ Lăng Tiêu Kiếm Các của Đại Tần!
Sở Mộ Viêm đã chết!
Cái chết vô cùng thảm khốc, bị Lâm Nhất dùng một chưởng đập chết, xương cốt nát vụn, chết không toàn thây.
Nếu như hắn ta còn có thể suy nghĩ thì chắc chắn sẽ vô cùng hối hận vì lời nói phét lác của mình.
Nếu như hắn ta không buông lời nói thây cốt của Huyết Long Mã đã bị dẫm nát thì có lẽ Lâm Nhất sẽ cho hắn ta được chết nhẹ nhàng một chút.
Dù gì loại sát chiêu như sức mạnh Cùng Kỳ này, một khi tế ra sẽ thiêu đốt sạch khí lực, vét hết cả Chân nguyên. Tác dụng phụ của nó còn mạnh hơn nhiều so với khi tế ra mắt Chúc Long, nếu như không đến bước đường cùng thì Lâm Nhất cũng sẽ không thi triển.
Nhưng nếu như hắn ta đã nói vậy thì Lâm Nhất sẽ cho hắn ta được như ước nguyện.
Ngươi bảo ta một chưởng đập chết ngươi, vậy thì ta sẽ đập chết ngươi, ăn miếng trả miếng, lấy gậy ông đập lưng ông.
Đến lúc này, Thất tú Thiên Lăng chẳng còn lại một ai, tất cả đều đã chết trong tay Lâm Nhất. Theo như nhiều người cho rằng, ba đại phái mở lôi đài thu nhận đồ đệ, vốn dĩ chính là lôi đài dành riêng cho Thất tú Thiên Lăng, là nơi để bọn họ thể hiện sức mạnh, thể hiện tài năng.
Nhưng ai lại ngờ được, lôi đài này quả thực là lôi đài của bọn họ, nhưng nhân vật chính từ đầu đến cuối lại chẳng phải họ.
Sự xuất hiện của Lâm Nhất lại một lần nữa trở thành cơn ác mộng của tất cả bọn họ, sự phẫn nộ của hắn, sát ý của hắn đã được dốc hết ra ở núi Lạc Thuỷ này. Tài năng đó khiến người ta cảm nhận được sâu sắc phong thái và cốt khí thực sự của một kiếm khách, nỗi hận không tan thì tàn sát không ngừng.
Tấm lòng hướng về kiếm, ngại gì sinh tử.
Tấm lòng hướng về kiếm, quyết tiến không lùi!