Bởi không đề phòng nên Trần Tử Ngọc lập tức ăn thiệt thòi, phải điên cuồng lui về sau.
“Chết đi!”, Lâm Nhất nắm chặt kiếm Táng Hoa trong tay, vừa định đuổi theo thì…
Coong!
Bên tai hắn đột nhiên vang lên tiếng nổ mạnh. Đó là tiếng chuông cổ xưa, phút chốc khiến tâm trí hắn chấn động, đầu choáng mắt hóa, chân nguyên hỗn loạn, ngực đã xuất hiện một vài vết rạn.
Bước chân hắn lập tức khựng lại, cả người cũng đứng sững.
Trần Tử Ngọc thoáng sững sờ, sau đó nhanh chóng nhận ra là ông lão áo đen đang giúp mình. Khóe miệng hắn ta lập tức nhếch lên, nở một nụ cười lạnh, tia sáng lạnh chợt lóe trong mắt, sắc mặt lộ rõ sự hung ác.
“Phụt!”
Một chưởng nện thẳng vào ngực Lâm Nhất, đánh bay hắn. Lâm Nhất không tự chủ được phun ra một ngụm máu tươi.
Hắn giật mình hoàn hồn, vừa định lách người thì…
Coong!
Lại một tiếng nổ mạnh vang lên bên tai, tầm mắt hắn trở nên mơ hồ. Trước mặt hắn xuất hiện rất nhiều Trần Tử Ngọc, khiến một kiếm đâm ra rơi vào khoảng không.
Ầm!
Nhưng chưởng mang của Trần Ngọc đã nện mạnh vào người hắn.
Bịch!
Lâm Nhất lại bị một chưởng đánh bay, va vào kết giới linh văn. Xương cốt toàn thân hắn nổ tung, đau đớn kịch liệt ập đến, hắn lập tức thổ huyết.
“Lợi hại thật, chỉ mới ba chiêu mà Trần huynh đã đánh tên Kiếm Nô kia hệt như đánh một con chó!”
Đám Cổ Dương biết rõ ông lão áo đen đang giúp đỡ, nhưng bọn họ vẫn vô liêm sỉ cười nói và vuốt mông ngựa.
“Đã hết ba chiêu, Tử Ngọc, ngươi lui ra ngoài đi, thúc thúc muốn luyện chết hắn!”
Trên đỉnh núi, ông lão áo đen cảnh giới Bán Bộ Thiên Phách nở nụ cười dữ tợn và lạnh lùng nói.
Để ta đến luyện chết hắn!