Bây giờ phó môn chủ của Thiết Huyết Kiếm Môn chủ tìm đến cửa, có lý nào hắn lại không chiến đấu, huống hồ tu vi của hắn cũng đã nâng lên cảnh giới Dương Huyền đại viên mãn.
Chạy trốn?
Điều đó không tồn tại!
Lôi Nham bị một đòn chấn lùi, sắc mặt vô cùng âm trầm, rõ ràng là không ngờ đến. Chỉ nửa tháng ngắn ngủi, thực lực của Lâm Nhất đã tăng lên trình độ khoa trương như vậy, ông ta thăng lên cảnh giới Âm Dương viên mãn cũng không thể dễ dàng trấn áp đối phương.
Ông ta lập tức không còn tâm tư nương tay nữa, năm ngón tay xòe ra, chân nguyên dồi dào lập tức ngưng tụ thành năm thanh kiếm khổng lồ màu máu ở trước mặt.
Ầm ầm!
Khoảnh khắc năm thanh kiếm khổng lồ màu máu ngưng kết thành hình, chúng lập tức điên cuồng giãn to ra, nháy mắt đã to đến mười trượng.
Kiếm phong sắc bén rít gào lao đi, năm thanh kiếm khổng lồ màu máu giống như năm ngọn núi với phong mang vô biên lượn lờ. Kiếm uy mênh mông hội tụ thành sương máu dồi dào, mạnh mẽ áp tới.
Thanh kiếm khổng lồ có uy lực lớn đến đáng sợ.
Nhưng vào tay Lôi Nham điều khiển lại vô cùng nhẹ nhàng, bàn tay già nua của ông ta nắm lại, năm thanh kiếm khổng lồ màu máu dài mười trượng quét ra một đường kiếm khí chói mắt, đánh về phía Lâm Nhất.
Rắc!
Thanh kiếm khổng lồ còn chưa đến nơi, chân nguyên hộ thể của Lâm Nhất đã xuất hiện vết nứt, bắt đầu rạn ra.
“Có chút lề lối”.
Đối diện với sự tấn công bá đạo đó, Lâm Nhất không đổi sắc mặt mà thúc đẩy Tử Diên Kiếm Quyết. Được kiếm kình màu bạc rót vào, mười một đường long văn lập tức tỏa ra ánh sáng bạc, dựng thẳng dậy, giống như mười một con du long bay lượn lên xuống, xoay vòng quanh người.