Trong mắt Đường Ưng có chút kinh hãi, sau hơn một trăm chiêu, thể chất của tiểu tử này như quái thú, huyết khí mãnh liệt như không có chuyện gì xảy ra. Nhưng khoé miệng ông ta đã chảy máu, mình đầy thương tích, điều đáng sợ hơn đó là khí thế của ông ta cũng có dấu hiệu bị đối phương áp chế.
Đây mới là cân tài ngang sức chân chính, mạnh mạnh đối đầu, Lâm Nhất với thể chất thoát thai đổi cốt chiếm ưu thế khá rõ ràng.
Điều làm ông ta kiêng dè nhất là kiếm ý viên mãn đỉnh phong mà đối phương nắm giữ hoàn toàn áp chế sương kiếm huyết sắc tạo thành từ bí thuật của ông ta.
“Chết tiệt, đủ rồi!”
Đường Ưng vô cùng bực bội, vừa rồi ông ta nói dừng tại đây, nhưng bây giờ ông ta đã bị thương, đối phương vẫn tràn trề sức mạnh. Lời lẽ huênh hoang tự vả sưng mặt mình, có thể nói là cực kì nhục nhã.
Một tiếng “ong” vang lên, ông ta rút kiếm ra khỏi vỏ, đó là một thanh bảo kiếm màu xanh biếc, được khắc rất nhiều hoa văn toả ánh sáng lạnh lẽo.
Tim Lâm Nhất chợt đập lỡ một nhịp, hắn nhanh chóng lùi lại.
Thanh kiếm này ít nhất cũng là bảo khí thượng phẩm, hơn nữa còn được luyện chế bằng thủ pháp tà ác nào đó, hắn là Huyền sư nên khá nhạy bén với điều này.
Lần này không rút kiếm Táng Hoa, hắn cần phải cẩn thận khi dùng tay không đối đầu với thanh kiếm này.
“Bây giờ muốn đi à? Muộn rồi, đã mười năm rồi lão phu chưa rút thanh kiếm này ra, hôm nay ta sẽ lấy máu của ngươi để tế nó!”
Vẻ mặt Đường Ưng dữ tợn, liên tục cười khẩy, ông ta đã tu luyện nhiều năm, đương nhiên phải có chỗ dựa. Thanh kiếm Bích Vân dính ma vụ này chính là át chủ bài của ông ta, ông ta sẽ không rút ra tuỳ tiện, mỗi lần sử dụng uy lực sẽ yếu đi rất nhiều.
Ngay sau đó sương máu mù mịt, ma quang vung vẩy, Đường Ưng cầm kiếm, trên mặt hiện lên hoa văn màu đen.
Thanh trường kiếm màu xanh biếc kia dấy lên gió lớn vô biên, làm rối loạn cả mây mù trên trời. Nhát kiếm này chém xuống khiến đất trời cũng phải đổi sắc, cực kì đáng sợ.
Tất cả mọi người ở đằng sau đều biến sắc mặt, trong mắt tràn đầy hoảng sợ, thanh kiếm này có gì đó kì lạ!
Lâm Nhất cảm nhận được hơi thở nguy hiểm, năm đường long văn đồng loạt điều động, toàn thân phát ra ánh chớp như một con sông, hắn nhanh chóng né tránh nhát kiếm này.
Ầm ầm!
Nơi hắn vừa đứng bị nhát kiếm này chém thành một cái hố như vực sâu, dường như sâu không thấy đáy.
“Ta đã nói rồi, hôm nay ngươi chắc chắn sẽ chết! Một tên cảnh giới Dương Huyền nho nhỏ mà dám đối đầu với ta, không biết sống chết!”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!