Thông Nguyên hét lên, hai tay chắp trước ngực đột nhiên đan vào nhau sau đó biến hoá nhanh chóng, kết thành một dấu ấn cổ xưa.
Hắn ta đồng thời bước ra một bước, uy thế Long Hổ lúc ẩn lúc hiện trên người hắn ta, khi thì hoá thành tiếng rồng ngâm, khi thì chuyển sang tiếng hổ gầm, rồng ngâm hổ gầm lẫn vào nhau.
Cứ mỗi bước đi, chiến đài cổ xưa này cũng rung lên như thể đất trời rung chuyển, Phật uy dâng trào, núi kêu biển gào, ùn ùn kéo đến.
“Đúng lúc lắm!”
Kim Cương Ấn, Long Hành Hổ Bộ!
Lâm Nhất nghiễm nhiên không sợ, hai tay cũng kết ấn, cũng thi triển Long Hành Hổ Bộ xông lên đỡ chiêu.
Nhưng trên người hắn không có Phật uy.
Chỉ có kiếm thế, thẳng tiến không lùi, ngoài ta còn ai!
Một bước, hai bước, ba bước...
Ầm ầm!
Hai người tiến lại gần nhau, lúc di chuyển làm cho chiến đài số tám rung kịch liệt hơn, ngay cả đài quan chiến cách đó không xa cũng bị ảnh hưởng.
“Hai người này...”
“Thật đáng sợ, rốt cuộc ai mới là Long Hổ Quyền chính hiệu đây?”
Trước khí thế hùng hồn của hai người, khán giả cảm thấy vô cùng chấn động, nhất thời không thể phân biệt đâu mới là Long Hổ Quyền thật sự.
Bùm!
Khi cả hai người đều bước đủ chín bước, đồng thời hoá ra dị tượng rồng cuốn hổ chồm, nuốt chửng núi sông.
Dưới sự hỗ trợ của dị tượng và Kim Cương Ấn, quyền mang của hai người đều phát ra tiếng nổ rung trời.
Lâm Nhất lập tức cảm thấy năm ngón tay tê dại, vô cùng đau nhức.
Nhưng kiếm ý càn quét cũng khiến cho Phật uy như biển của đối phương bị rách.
“Hờ hờ, đây mới chỉ là bắt đầu, tiếp tục nào!”
Thông Nguyên ỷ mình chiếm ưu thế về tu vi, cười nhếch mép, lạnh giọng nói: “Long Phi Hổ Khiêu!”