“Tạm thời tha cho ngươi một mạng, khi nào ta lấy được Phệ Huyết Ma Điển sẽ làm ngươi nôn ra hết!”
Phong Vô Hận lạnh lùng nhìn Lâm Nhất, nhấc Cổ đại sư lên, nhanh chóng bay về phía lối vào bích hoạ tầng ba.
Hai người nhóm Huyết Lang đều khẽ biến sắc.
Họ đáp xuống hồ bách bảo, sau khi vơ vét tất cả bảo vật còn sót lại, họ đồng loạt nhìn về phía Lâm Nhất.
Trong mắt tràn đầy lạnh lẽo, không hề che giấu sát ý.
Lâm Nhất hờ hững, không chút sợ hãi, lạnh lùng nhìn hai người.
“Phụ thân, đừng...”
Lãnh Hương Vân ở bên cạnh lên tiếng cầu xin, vẻ mặt khiến người ta thương tiếc.
Vẻ chán ghét xẹt qua trong mắt Lãnh bảo chủ, ông ta ra hiệu cho hai vị bảo chủ còn lại, ba người đưa Lãnh Hương Vân nhanh chóng rời đi.
“Đi thôi”.
Người của Tam Ưng Bảo vừa đi, Huyết Lang không chần chừ nữa, lập tức rời đi cùng Phó đại sư.
Giữa Lâm Nhất và Phệ Huyết Ma Điển, cái sau vẫn quan trọng hơn nhiều, hơn nữa... hai người này cũng có ý định giống như Phong Vô Hận, đợi sau khi lấy được Phệ Huyết Ma Điển rồi tới giải quyết Lâm Nhất cũng không muộn.
“Phệ Huyết Ma Điển... Sức cám dỗ lớn thật đấy...”
Nhìn đại điện trống rỗng, Lâm Nhất khẽ thở dài.
Hắn đang giữ bảo bối trong tay mà họ lại có thể bỏ qua, có thể hiểu sức cám dỗ của tà công này lớn đến mức nào.
Con đường võ đạo sinh ra để chết. Nó là một con đường nghịch thiên phải đấu tranh không ngừng, một cây cầu khỉ có nghìn quân vạn mã đi qua. Nhưng Phệ Huyết Ma Điển lại cung cấp một con đường tắt vô nhân đạo, cắn nuốt máu thịt của võ giả để cường hoá tu vi của mình.
Chỉ cần liên tục cắn nuốt võ giả cùng cấp, tu vi sẽ không ngừng tăng lên, nghĩ thôi cũng đủ rùng mình.
Nhưng có thật sự dễ lấy như vậy không?
Lôi Vân Tử cũng không phải người tốt lành gì...
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!