Lâm Nhất từ từ mở mắt ra, trong đôi mắt sáng ngời tràn đầy sắc bén.
Nhờ vào Long Tượng Chiến Thể mạnh mẽ, vết thương của hắn đã hoàn toàn bình phục, trở lại trạng thái đỉnh cao.
Ngoài ra, trong ba ngày qua, Lâm Nhất đã rút ra kinh nghiệm từ những trận đấu trong cuộc chiến giữa năm thư viện. Mặc dù tu vi cảnh giới không tăng nhưng lại thu hoạch được rất nhiều, đặc biệt là trận đấu cuối cùng.
Tuyệt Vân Đao của Tào Chấn đã để lại ấn tượng sâu sắc cho hắn.
Thực lực của người này mạnh đến đáng sợ, bây giờ nghĩ lại, để thắng được trận đó, ít nhiều thì hắn cũng hơi miễn cưỡng và có phần may mắn.
“Nếu trình độ kiếm đạo của mình có thể mạnh hơn, cho dù tu vi không cao thì cũng đủ để thắng hắn ta một cách dễ dàng”.
Lâm Nhất suy tư, trong mắt có tia sáng xẹt qua.
Sau khi nghĩ kĩ lại, tuy Bá Kiếm mạnh, nhưng mạnh ở một chiêu một thức, không thể giúp trình độ kiếm đạo tổng thể mạnh lên.
Khi đánh nhau với đối phương, hắn đã dùng Thuỷ Nguyệt kiếm pháp nhiều nhất và Thất Sát Quyền, đòn bất ngờ ở cuối cùng.
Điều hắn quan tâm nhất bây giờ là khi nào thư viện Thiên Phủ mới thực hiện lời hứa, có biến cố xảy ra hay không, dù sao cũng là bán đạo thần văn cực kì quý báu.
Tuy nhiên, hiển nhiên là lần này đã lo lắng thái quá.
Vài ngày sau khi thương thế của đã khôi phục, Lâm Nhất đi đến một cái động thần bí ở Linh Mộc Phong dưới sự dẫn dắt của Mặc Linh. Cái động này có tên là Thiên Dương, được xem là cấm địa trong cấm địa, thủ vệ cực kỳ nghiêm ngặt.
“Động phủ Thiên Dương chứa đựng rất nhiều linh văn do thư viện Thiên Phủ sưu tầm được, có nhiều loại đã sớm thất truyền ở bên ngoài. Hiện tại, con số linh văn có ở đây không hề nhỏ. Còn vì sao lại gọi là động phủ Thiên Dương thì đó chính là tên của đại nhân Thiên Dương, người đã sáng lập thư viện Thiên Phủ”.
Đi đến trước động, Mặc Linh giới thiệu với Lâm Nhất.
Có Mặc Linh đích thân dẫn đường, trưởng lão thủ vệ đương nhiên không dám ngăn cản. Không ít trưởng lão đã nghe nói về sự tích tranh tài kia, nên ánh mắt khi nhìn Lâm Nhất đều mang theo sự tò mò, đánh giá, đồng thời lộ rõ sự kinh ngạc. Bởi lẽ, thiếu niên này chỉ mới mười tám tuổi mà thôi, thật sự rất trẻ, hơn nữa, nghe đồn hắn đến từ đế quốc Đại Tần. Một người như vậy lại có thể giúp thư viện Thiên Phủ giữ vững vị trí và nửa đường Thần Văn, quả thật là một điều khó tưởng.
Sau khi cửa động mở ra, Lâm Nhất theo chân Mặc Linh tiến vào trong thì phát hiện nơi này có rất nhiều tấm bia đá dựng đứng. Mỗi một tấm bia được khắc các loại linh văn phức tạp, thoạt nhìn thì có vẻ rối loạn, không có kết cấu, nhưng nếu quan sát kỹ sẽ nhanh chóng phát hiện điểm đặc sắc trong đó. Những tấm bia khắc linh văn này đều là tác phẩm của Huyền sư tứ phẩm, hào quang tỏa ra bốn phía, mang theo phong cách cổ xưa, thoáng bộc lộc duệ khí sắc bén và ác liệt.